Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 153: Cùng chạy, chắc không sai đâu!




Lơ lửng ở không trung đúng là Hứa Hạo Lượng, đêm qua hắn cũng nghe được tiếng nổ kia, cũng thấy được ánh đỏ rợp trời. Nhưng hắn lại không dám công khai đến đó, mà chỉ lén lút tiềm hành. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, nơi phát ra tiếng vang đúng là chỗ của bọn Hứa Thiên Lang, nhưng hắn lại không thể hiện thân. Ở trước mặt nhiều cao thủ như vậy muốn cứu đi đệ tử trong gia tộc, đó không thể nghi ngờ là người si nói mộng. Việc hắn có thể làm chính là âm thầm theo đuôi, nếu thật là đệ tử gia tộc, hắn chỉ còn nước tìm cơ hội trong tương lai, mà không phải lập tức ra tay, bởi thế chẳng khác nào đi chịu chết.
Cho nên, hắn cũng không theo mọi người tiến vào sơn cốc, mà tránh ở ngoài cốc ẩn nấp, yên lặng chờ những tu sĩ kia đi ra, xem bọn họ phải chăng có bắt được đám đệ tử gia tộc Hứa Thiên Lang, rồi mới tính tiếp. Nhưng mà, hắn chưa đợi được bao lâu, đã nghe thấy bên trong sơn cốc truyền đến một tiếng sấm nổ vang, âm thanh kia khiến Hứa Hạo Lượng ở ngoài sơn cốc mà còn thấy chấn động. Ngay sau đó là hơn hai trăm thân hình bắn nhanh ra ngoài sơn cốc, thân hình chật vật, tốc độ cực mau, tựa như chạy trối chết.
Trong lòng Hứa Hạo Lượng kinh hãi, hắn vẫn còn nhớ rõ, lúc tiến vào sơn cốc có gần cả ngàn người, hiện tại cớ sao chỉ có hơn hai trăm người bay ra. Hứa Hạo Lượng cũng không dám chậm trễ, thân hình bắn lên, chạy về phương xa, vừa chạy vừa thầm nghĩ: “Kết quả đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mọi người đều liều mạng chạy trốn? Mặc kệ, mọi người đều chạy, mình cũng chạy chắc không sai đâu.”
Cho đến trời sáng, Hứa Hạo Lượng rốt cuộc vẫn cảm thấy tò mò với chuyện xảy ra ở sơn cốc kia, trong lòng cũng có chút lo lắng cho nhóm Hứa Thiên Lang, không biết âm thanh kia cuối cùng có liên quan với nhóm đệ tử gia tộc Hứa Thiên Lang hay không. Vì thế, hắn lại dè dặt cẩn thận ẩn vào sơn cốc. Lúc này, Hứa Hạo Lượng đang phập phềnh trên không sơn cốc, nhìn vách đá sụp đổ cùng cả vùng hỗn loạn trong sơn cốc, đáy lòng đã khẳng định chuyển xảy ra đêm qua không liên quan đến nhóm đệ tử gia tộc Hứa Thiên Lang.
Chỉ bằng thực lực những đệ tử gia tộc kia không có khả năng làm ra chuyện như vậy. Đưa mắt nhìn quanh mọi nơi, xung quanh im ắng, những người đêm qua hẳn đã bao quát tất cả mọi người tiến vào rừng rậm Vô Tận, bỗng chốc chết đi nhiều người như vậy, mấy người vừa mới thoát chết, chắc sẽ không dám trở về xem xét vào lúc này. Nhưng mà, kết quả là dạng người gì, mà có thế lực như vậy, bỗng chốc đã nổ giết mấy trăm tu sĩ? Điều này làm cho trong lòng Hứa Hạo Lượng khiếp sợ, đồng thời cũng vô cùng tò mò.
Điều tra xung quanh không có kết quả, đành bất đắc dĩ lắc đầu, thân hình nhướng lên trước, chân giẫm phi kiếm lập tức vọt thẳng lên trời, rời khỏi sơn cốc, thân hình biến mất giữa trời xanh mây trắng.
Ngay khi Hứa Hạo Lượng rời đi không lâu, bầu trời xuất hiện hơn mười thân ảnh ngự kiếm bay tới, càng tiếp cận sơn cốc, càng bay từ từ chầm chậm, đúng là hơn mười người trong số những người chạy trốn đêm qua.
Trong sơn động.
Hứa Tử Yên nhìn số chiến lợi phẩm phía trước, nhẹ giọng nói: “Mỗi người ở đây, bao gồm Lăng Tiêu và Lâm Nhu Nhi, mỗi người chọn ra một trăm lọ đan dược thích hợp với bản thân, giữ lại dùng để sau này tu luyện. Đây là chiến lợi phẩm của chúng ta, chúng ta có quyền sử dụng. Số còn lại đều đưa tới chỗ Thiên Lang sư huynh, tương lai giao cho gia tộc, cũng coi như thu hoạch lần trải nghiệm này của chúng ta.”
Hứa Thiên Lang nghe Hứa Tử Yên bảo muốn hắn thu số đan dược, tương lai giao cho gia tộc, thần sắc rõ ràng sửng sốt một chút, khóe miệng giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm. Chỉ im lặng gật đầu, trong mắt lóe lên một tia cảm động vì được tín nhiệm. Những người khác đều hưng phấn gật đầu, không hề có dị nghị gì với lời Hứa Tử Yên nói. Chỉ có Lăng Tiêu nhẹ giọng hỏi: “Tử Yên, à, muội gọi là Tử Yên phải không?”
“Phải, Lăng sư huynh, huynh có chuyện gì?” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu hỏi.
“Tử Yên, những chiến lợi phẩm kia, huynh muội chúng ta không cần.” Thấy Hứa Tử Yên muốn nói gì đó, Lăng Tiêu phất tay chặn lời Hứa Tử Yên, nói tiếp: “Một mặt, lần thu hoạch này hai huynh muội bọn ta không bỏ chút sức lực, mặt khác, muội cũng biết, ta không thiếu mấy thứ này.”
Hứa Tử Yên giật mình, Lăng Tiêu vốn còn có bảo tàng phụ thân hắn lưu lại, đó là bảo tàng do một chưởng môn tông môn lưu lại, đương nhiên không phải đống chiến lợi phẩm của bọn họ có thể so sánh. Vì thế nàng liền gật đầu nhẹ giọng nói: “Vậy được rồi, chúng ta sẽ không khách khí nữa.”
Lăng Tiêu mỉm cười gật đầu, tiếp tục nói: “Tử Yên, còn có các vị sư đệ sư muội, về sau xin đừng gọi muội muội ta là Lâm Nhu Nhi nữa, nàng họ Lăng, kêu Lăng Nhu Nhi.”
“Ừ, đã biết.” Tất cả mọi người ào ào gật đầu.
Sau đó, mọi người liền mở hai cái túi trữ vật chứa đan dược kia ra, từng người bắt đầu chọn lựa đan dược. Trong số những người này, Hứa Lân chỉ đang giả vờ giả vịt, mà Hứa Tử Yên căn bản không hề động tay. Hứa Kỳ thấy Hứa Tử Yên ngồi bất động tại chỗ, liền khó hiểu hỏi Hứa Tử Yên: “Tử Yên, sao muội không cầm?”
Hứa Tử Yên hơi lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ không cầm, đan dược trên người ta đã đủ dùng. Chỉ là ta muốn một ít thứ khác.”
“À, muội nói đi Tử Yên, chỉ cần thứ muội cần, muội cứ tùy tiện cầm lấy, mấy thứ này vốn dĩ là chiến lợi phẩm của mình muội, chúng ta chỉ là hỗ trợ nhặt chút thôi.”
Hứa Tử Yên bật cười nói: “Kỳ sư huynh, không thể nói như vậy. Chúng ta là một đội, bất kể đạt được thu hoạch thế nào, đều là của toàn đội. Cho nên, nếu có một người không đồng ý, ta sẽ không cầm.”
“Tử Yên, ngươi nói đi, chúng ta đều sẽ đồng ý.” Hứa Lân trầm giọng nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đều đồng ý.” Những người khác cũng đều dừng tay, gật đầu nói với Hứa Tử Yên.
“Cho nên, Tử Yên, muội vẫn chọn một trăm lọ đan dược đi. Về phần những thứ khác muội cần, đến lúc đó, muội cứ chọn là được.” Hứa Kỳ cười nói. Người khác cũng ào ào gật đầu phụ họa.
Hứa Tử Yên vốn chỉ muốn lấy những yêu đan hệ thủy, bởi vì yêu đan hệ thủy nàng gửi trong Côn Bằng tâm đều đã biến mất không rõ lý do, nên số yêu đan hệ thủy lưu lại trong vòng trữ vật cũng không nhiều, vì tiểu Côn Bằng trưởng thành, cho nên Hứa Tử Yên mới muốn lấy số yêu đan hệ thủy này. Hiện tại thấy thái độ của mọi người, có vẻ là bản thân không chọn lựa đan dược, bọn họ đều ngượng ngùng chọn tiếp. Nghĩ đến số đan dược này nói không chừng sẽ hữu dụng với tiểu Côn Bằng trong tương lai, nó hiện tại mới nhỏ như vậy, đợi khi lớn lên, không biết phải ăn bao nhiêu đan dược. Cầm một ít, tóm lại cũng chẳng có hại gì. Hơn nữa nhóm đồng đội đã nói đến thế, bản thân cũng không cần phải giả vờ nữa, không lấy thì là uổng phí, đúng không.
Vì thế, Hứa Tử Yên mỉm cười gật đầu, cũng không xem nhãn trên lọ, vươn tay chọn ra một trăm bình đan dược thu vào túi trữ vật. Những đệ tử Hứa gia thấy Hứa Tử Yên cầm đan dược, mới đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu cười thích thú động thủ chọn lựa đan dược thích hợp cho bản thân. Nếu Hứa Tử Yên không động thủ, bọn họ quả thực ngượng ngùng cầm một trăm lọ đan dược kia. Đúng như lời Hứa Kỳ, những chiến lợi phẩm này vốn do một mình Hứa Tử Yên thu hoạch.
Một tiếng sau, mọi người mới chọn lựa xong một trăm bình đan dược của từng người. Trên mặt cả đám dập dờn vẻ hưng phấn. Kể cả bọn họ là đệ tử một trong tứ đại gia tộc phương bắc, kể cả bọn họ là đệ tử tinh anh của gia tộc, cũng chỉ hàng tháng được lĩnh số định mức từ chỗ gia tộc, khi nào thì có được nhiều đan dược như vậy, chuyện này đối bọn họ mà nói, giống như đang nằm mơ vậy.
Thấy mọi người đều chọn lựa xong rồi, lại bỏ số đan dược này vào lại hai cái túi trữ vật, Hứa Tử Yên mới cười nói với Hứa Thiên Lang: “Thiên Lang sư huynh, huynh thu bọn nó lại đi.”
Hứa Thiên Lang im lặng gật đầu, nhận hai cái túi trữ vật bỏ vào túi trữ vật của mình. Hứa Tử Yên lại chỉ vào hai cái túi trữ vật chứa nguyên liệu luyện đan nói với Hứa Kỳ: “Kỳ sư huynh, hai túi nguyên liệu luyện đan này, huynh hãy thu lại đi. Tương lai giao cho gia tộc.”
Hứa Kỳ cũng im lặng gật đầu, đem hai cái túi chứa nguyên liệu luyện đan thu vào trong túi trữ vật của mình. Hứa Tử Yên sở dĩ chẳng màn đến số nguyên liệu này, là bởi vì số nguyên liệu luyện đan này đa số đều là nguyên liệu Luyện Khí kỳ, không có chút lực hấp dẫn với Hứa Tử Yên, nên nàng dứt khoát liền rộng rãi giao cho Hứa Kỳ. Sau đó lại chỉ vào hai cái túi trữ vật chứa phi kiếm nói: “Trong này tổng cộng có ba mươi hai thanh trung phẩm phi kiếm, mỗi người chúng ta lấy một thanh.”
Mọi người đều hưng phấn gật đầu, trung phẩm phi kiếm cơ đấy. Trong gia tộc chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ mới có được một thanh, hiện tại bọn họ lại có được trung phẩm phi kiếm. Lần này Hứa Tử Yên không hề khách khí, mà trực tiếp từ trong số phi kiếm này, chọn lựa một thanh trung phẩm phi kiếm hệ thủy. Người khác cũng đều ào ào chọn lựa phi kiếm của mình, chớp mắt đã chọn lựa xong. Hứa Tử Yên chỉ vào chỉ cái túi trữ vật trong số đó nói với Hứa Bằng: “Bằng sư huynh, túi phi kiếm này sẽ do huynh bảo quản.”
Hứa Bằng gật đầu, thu cái túi kia vào túi trữ vật của mình. Hứa Tử Yên lại chỉ vào một túi trữ vật chứa phi kiếm khác nói với Hứa Lương Vĩ: “Lương Vĩ sư huynh, túi phi kiếm này do huynh bảo quản.”
Hứa Lương Vĩ cũng gật đầu, thu cái túi trữ vật kia lại. Hứa Tử Yên lại lấy túi trữ vật chứa phù ra giữa, nói với mọi người: “Mọi người chia hết số phù này đi, không cần để lại cho gia tộc. Hiện tại chúng ta cần nhất chính là mấy thứ này, mấy thứ này càng nhiều, sức chiến đấu của chúng ta lại càng mạnh.”
Mọi người đương nhiên không có dị nghị, Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược rất nhanh đã chia phù thành mười hai phần, lần này Lăng Tiêu và Lăng Nhu Nhi không từ chối, cũng đều nhận một phần thuộc về mình.
Thấy mọi người đã thu xong rồi, Hứa Tử Yên có hơi tò mò nhìn Lăng Tiêu hỏi: “Lăng sư huynh, trong bảo tàng phụ thân huynh lưu cho huynh không có phù sao?”
“Có.” Lăng Tiêu có chút xấu hổ nói.
“Vậy thời điểm huynh giao thủ với ta, vì sao không dùng?” Hứa Tử Yên càng thêm khó hiểu.
Mà Lăng Tiêu lại càng thêm xấu hổ, khẽ nhếch miệng, cười khổ nói: “Lúc ta đi ra, mang không ít, nhưng trong thời gian đào vong hơn một năm, đều đã dùng hết.”
Hứa Tử Yên nghe xong chỉ biết trầm mặc. Mà lúc này ở phương bắc, càng thêm trầm mặc còn có Dương Duệ.
Nam Lâm thành được xây dựng sát vách núi. Núi, gọi là Nam Lâm sơn. Hiện giờ ở một tòa cung điện vĩ đại trên đỉnh Nam Lâm sơn, trong một mật thất, Dương Duệ và Dương Linh Lung khoanh chân ngồi dưới đất, trước mặt cha con bọn họ là một cái đầm nước có chu vi mười thước, làm người ta giật mình là, màu của đầm nước kia vậy mà có màu vàng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.