Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 26: ĐẶC THÙ TRIỀN MIÊN




CHƯƠNG 26: ĐẶC THÙ TRIỀN MIÊN
Editor: Luna Huang
Một ngày, hai ngày, ba ngày.
Một ngày sắc mặt tím bầm, hai ngày sắc mặt biến thành màu đen, ba ngày xanh cả mặt, sắc mặt của Mộ Dung Tuyết thay đổi trong ba ngày, để Lý Huyền hầu như thúc thủ vô sách. Nếu không phải là có Lương thúc ở phía sau chỉ điểm, Mộ Dung Tuyết sớm gặp diêm vương rồi.
Bất quá, hôm nay Mộ Dung Tuyết cũng đồng dạng ở bên bờ sinh tử. Nửa mê nửa tỉnh, hỗn loạn, chỉ có thể cảm giác được có người bên giường, thỉnh thoảng nghe được có người nói, lại cũng chỉ là nghe được hơn nửa câu, không nghe được nửa câu sau.
Bất quá, nàng có thể khẳng định, ba ngày này ban ngày Lý Huyền vì mình chữa trị, buổi tối chính là một người khác, mà vị đạo của người này mỗi lần cũng không giống.
Sáng sớm ngày thứ tư, vết thương vừa khép lại tam gia bước vào đại môn Mộng viên, mắt thấy Mộ Dung Tuyết còn hôn mê bất tỉnh, trái lại để hắn khẩn trương.
“Lý Huyền, nàng tại sao lại như vậy?” Tam gia tò mò hỏi.
Lý Huyền đang vì Mộ Dung Tuyết ghim một cây ngân châm cuối cùng, đứng dậy hành qua lễ với tam gia nói: “Tam gia, người có chỗ không biết, kiếm kiếm này không chỉ là thiên hạ thần kỳ, cũng là một thanh tà kiếm. Kiếm này không chỉ có linh tính tìm kiếm chủ nhân, đồng dạng cũng còn có thể thu linh hồn người cầm kiếm. Nếu như không thể khống chế kiếm này, mới có thể bị kiếm này mê mẩn tâm trí, biến thành sát nhân cuồng ma.”
“Vậy nàng không thể cứu được?” Tam gia lo lắng, nếu là chết như vậy, không có cách nào khác hướng Mộ Dung gia ăn nói, đến lúc đó Mộ Dung Cuồng thế tất tá thử hướng phụ hoàng khơi mào sự cố.
“Ai…” Lý Huyền tập võ chi nhân, đầu mày nhíu chặt thủy chung chưa giãn. Suy tư nửa ngày, hắn do dự mở miệng: “Tam gia, Vương phi mặc dù là tập võ chi nhân, vết thương cũ chưa khỏi, tân thương không ngừng. Lần này bị tà kiếm công tâm, có thể tỉnh lại hay không phải theo thiên mệng.”
Thiên mệnh!
Vẻ mặt tam gia ưu sầu nhìn Mộ Dung Tuyết đang nhắm mắt lại, lại nhìn thanh kỳ lân kiếm nhìn như thông thường đang treo trên tường.
Thảo nào Mộ Dung Tuyết có thể đem tùy ý để đặt kỳ lân kiếm, nguyên lai không phải là mỗi người đều có thể khống chế kiếm này. Nói cách khác, không phải là người hữu duyên, kiếm này cũng chính là một thanh phế liệu, Mộ Dung Tuyết nếu là người hữu duyên rút kỳ lân kiếm ra, lão Thiên cũng sẽ không tuyệt mạng của nàng.

“Tam gia, Vương phi cần chút đông trùng hạ thảo,. Tam gia…” Khẩu khí của Lý Huyền mang theo cầu xin, có chút bận tâm nhìn tam gia.
“Cần gì đến khố phòng lấy, nàng nếu là chết Khiếu vương phủ sẽ không được an bình.” Tam gia buồn bực thở dài, ở bên giường quan sát Mộ Dung Tuyết.
Lý Huyền đến gần tam gia, vì tam gia kiểm tra miệng vết thương trên cánh tay, không khỏi có chút bận tâm: “Tam gia, vết thương của người phải cẩn thận nhiều hơn, đây cũng không phải là kiếm khí thông thường, nếu là xử lý không tốt, có thể sẽ phế đi một cái cánh tay của người.”
“Yên tâm, điểm ấy ý thức ta vẫn phải có, nữ nhân này liền giao cho ngươi.” Tam gia hoàn hồn đứng dậy, đi tới bên tường, đưa tay sờ kỳ lân kiếm, nhắm mắt lại muốn cảm ứng cái gì, nhưng ngoại trừ lạnh lẽo trên tay, đến kiếm khí cũng không có nửa điểm.
Tam gia đi, trong phòng lần thứ hai khôi phục an tĩnh. Tiểu Cẩm chờ đợi ba ngày, lúc này đã được Lý Huyền phân phó nghỉ ngơi. Mà, nha đầu mới tân phái, Lý Huyền sợ không tin được, cũng sẽ không dám để các nàng tiếp cận gian phòng này. Đã nhiều ngày, hắn hầu như cùng tiểu Cẩm thay ca coi chừng Mộ Dung Tuyết.
Ai…
Nhìn Mộ Dung Tuyết chậm chạp không có tỉnh lại, hắn cũng không chịu nổi áp lực nữa, thật dài thở dài, vì Mộ Dung Tuyết thay khăn trên trán.

Đêm khuya, tam gia lo lắng sinh tử của Mộ Dung Tuyết vô pháp đi vào giấc ngủ, ở trong sân đi bộ một vòng, nghe được tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến, lại nghe đến giọng nói của Mẫu Đơn. Đầu mày của hắn căng thẳng, mượn cớ vết thương chưa tốt, để hạ nhân đuổi Mẫu Đơn đi.
Ba ngày rồi, nữ nhân kia lại còn hôn mê bất tỉnh, phỏng chừng qua hết đêm nay người của Mộ Dung Cuồng sẽ tìm tới cửa. Trong đầu không ngừng hiện lên lời phụ hoàng nói ngày ấy, tim của hắn nâng ở giữa không trung.
Cất bước, đi ở trong hành lang hoa lệ, trong đêm tối hoa tựa hồ cũng tựa hồ cũng mệt mỏi, ngủ, nhưng, hương khí vẫn như cũ tràn ngập trong không khí. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, say lòng người không gì sánh được. Chỉ tiếc, người nào đó thiếu tâm tình văn hương, lúc này chính gia tăng bước chân đi phương hướng của Mộng viên.
Mộng viên, ngoại trừ tiểu Cẩm, bọn hạ nhân đều ngủ.
Tiểu Cẩm ghi nhớ lời Lý Huyền đã nói, không dám để những người ở khác tới gần, nàng hầu như một ngày coi chừng. Nhưng, nàng dù sao cũng là người, không có khả năng có nhiều tinh lực như vậy, ánh mắt sưng đỏ như đào mật, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, nàng mơ màng tựa ở bên giường, cũng dần dần ngủ.
Trong chăn Tiểu Bạch vẫy đuôi, vì Mộ Dung Tuyết đuổi muỗi. Đã nhiều buổi tối, nó đều đàng hoàng canh giữ ở bên người Mộ Dung Tuyết. Bán híp mắt, nhìn tiểu Cẩm đã ngủ, nó tiểu tâm dực dực từ trong chăn chui ra.
Trước vươn thắt lưng một cái, thổ khẩu đại khí, bướng bỉnh liếm liếm khóe miệng. Vận động nóng người xong, tiểu móng vuốt khả ái của nó huy vũ vài cái giữa không trung, đột nhiên, một móng chộp vào bộ ngực mình. Như kiếm, ngực nó sinh ra một lỗ thủng, tiên huyết nhiễm đỏ bạch mao, một giọt tích lạc trên môi khô của Mộ Dung Tuyết, theo môi tiến nhập trong miệng của nàng.
Ô…
Nó đau đến hừ nhẹ một tiếng, lo lắng nhìn tiểu Cẩm một mắt. Mắt thấy tiểu Cẩm chưa tỉnh lại, nó dùng móng vuốt vỗ ngực một cái, lại để cho vài giọt máu chảy vào trong miệng Mộ Dung Tuyết.
Đặng đặng đặng!
Bên ngoài viện truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, Tiểu Bạch trát mắt lục sắc, nhẹ nhảy xuống sàng, chui vào dưới sàng.
Ba tháp ba tháp!
Cảm giác được ngoài miệng có chút mặn, Mộ Dung Tuyết liếm khóe miệng một cái, liếm hết máu còn lưu lại ngoài miệng, môi khô ban nãy trở nên hồng nhuận.
Tiếng bước chân đến cửa, mệt mỏi tiểu Cẩm vẫn còn không nghe được. Cầm tay của Mộ Dung Tuyết, nàng ngủ rất say, đến người tới trước mặt cũng không phát hiện.
“Nha đầu chết tiệt! Vẫn chưa chịu dậy!” Tam gia nhìn tiểu Cẩm ngủ, cũng không quản nha đầu này mấy ngày nay bận rộn thế nào, đi tới chính là một trận rống to hơn.
Tiếng hô để tiểu Cẩm giật mình tỉnh lại, xoa xoa con mắt, thấy gương mặt dử tợn của tam gia, sợ đến nàng tức khắc quỳ rạp xuống đất: “Tam gia tha mạng! Tam gia tha mạng!”
“Đồ vô dụng, để ngươi xem chủ tử nhà ngươi, ngươi cư nhiên tại đây len lén ngủ.” Tam gia hung tợn nói, một cước đá vào trên ngực tiểu Cẩm.
Cả người Tiểu Cẩm vô lực ngã nhào trên đất, ánh mắt sưng đỏ đã ươn ướt, quỳ rạp trên mặt đất gào khóc khóc lớn lên: “Tam gia, nô tỳ mấy buổi tối nay đều canh giữ ở bên người chủ tử, thật sự là qua mệt mỏi mới ngủ mất.”
Tam gia lúc này mới nhìn kỹ, thấy mắt tiểu Cẩm sưng thành một cái tuyến, có chút không hiểu hỏi: “Lương thúc không phải là phái nha đầu qua đây, vì sao chỉ có một mình ngươi?”
“Là… Là…” Tiểu Cẩm ấp úng, không biết nên nói hay không.
“Nói!” Tam gia quát.
(Luna: Dợ bạn vương gia gê, Tuyết tỷ còn nằm trên giường cần nghỉ ngơi mà suốt ngày đến hô to gọi nhỏ làm phiền.)
“Là Lý đại phu không cho những người đó đến hầu hạ, nói sợ…sợ những người đó không tin được.” Tiểu Cẩm ấp a ấp úng mang lời của Lý Huyền nói ra.
Tam gia nghe xong không tái phát nộ, ngẩng đầu ngồi ở mép giường. Đưa tay thăm dò cái trán của Mộ Dung Tuyết một chút, cái trán như lửa nóng hổi, nàng bắt đầu liên tục ưỡn ẹo thân thể, đưa tay kéo y phục, tìm kiếm một phần thanh lương.
Xốc lên chăn của Mộ Dung Tuyết, cởi y phục của nàng ra, nhìn trên da trơn truột của nàng toát ra viên viên hồng chẩn, hắn lại thăm dò cái trán của nàng một chút. Trên trán nóng hổi có tăng vô giảm, tựa như muốn bạo phát hoàn toàn nhiệt lượng trong thân thể, cổ thân thể này tựa hồ… Tựa hồ liền muốn sắp bạo tạc.
Nhanh chóng rụt tay về, hắn lạnh lùng phân phó nói: “Mau! Cho người chuẩn bị một chút, tắm rửa cho Vương phi. Nước lạnh, không! Mang khối băng trong hầm băng đặt vào bể.”
Tiểu Cẩm nhất thời chưa phản ứng kịp, thân thể của chủ tử sốt lợi hại như vậy, làm sao có thể dùng nước lạnh tắm rửa, con là nước đá, đây không phải là muốn mệnh của chủ tử sao?
“Nghe không hiểu tiếng người? Còn không mau đi!” Tiếng thứ hai của tam gia không nhẫn nại được rống lên.
(Luna: Giờ mới biết ổng nói tiếng người *haha*)
“Dạ dạ dạ!” Tiểu Cẩm cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, lảo đảo chạy ra khỏi gian nhà.
Tam gia cơi hết y phục của Mộ Dung Tuyết chỉ còn lại có cái yếm, ôm nàng chạy ra ngọa thất, vòng quanh gian nhà đến lưu ly bể phía sau. Như một tòa đình vậy, trên bể xây lưu ly đình tinh xảo, bốn phía đình lộ sa liêm. Gió thổi qua, sa liêm bãi động, mơ hồ nhược hiện ba quang của bể nước. Bốn phía bể trồng hoa hương khí mê người, nếu không phải trạng huống như thế đến gần bể này, sẽ cho người có loại xung động muốn đi vào hưởng thụ một phen.
Mà. Lúc này tam gia nào có loại tâm tư này. Ôm Mộ Dung Tuyết vào trực tiếp nhảy vào bể. Thân thể hắn run vài cái, thật chặt ôm Mộ Dung Tuyết vào trong ngực.

Không được một hồi, tiểu Cẩm mang theo mấy nha đầu đem băng trong hầm băng rót vào bể, tiểu Cẩm phân phó những người khác xuống phía dưới, đang định ở bên cạnh hầu hạ, chợt nghe tam gia mở miệng: “Ngươi cũng đi ra ngoài!”
“Vâng!” Tiểu Cẩm ứng tiếng, lo lắng nhìn chủ tử một mắt cũng chỉ có thể lui ra ngoài.
Dần dần thích ứng lạnh lẽo trong nước, tam gia chậm rãi buông lỏng tay ra. Mà, cảm giác được băng lãnh truyền đến, bệnh trên người Mộ Dung Tuyết vẫn không ngừng mà tăng, phảng phất mọc lên như nấm, ngược lại phát nhanh hơn.
Tại sao có thể như vậy?
Tam gia chưa từng thấy qua trạng huống như vậy, không biết làm sao vận công vì Mộ Dung Tuyết đả thông khí mạch. Song chưởng đè xuống lưng của nàng, đem chân khí rưới vào, một nhiệt lượng nóng hổi như lửa từ vỗ lên, hắn chính cảm thấy không khỏe, lại phát hiện hồng chẩn trên người nàng bạo liệt, hồng chẩn toát ra hắc sắc độc huyết.
Xì!
Thân thể của Mộ Dung Tuyết ngã về trước một cái, phun ra một ngụm máu đen, nàng hơi mở mắt. Đường nhìn từ sương mù đến rõ ràng, nàng thấy rõ ràng bản thân thân ở nơi nào?
“Đừng nhúc nhích!” Tam gia gầm nhẹ một tiếng.
Nghe được thanh âm của tam gia, Mộ Dung Tuyết theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn. Mà, dây lưng của cái yếm trên cổ chảy xuống, đôi ngực sữa thẳng đứng của nàng hiện ở trước mặt hắn.
Tam gia sớm bị nhiệt lượng của thân thể nàng khiến cho đầy người phát nhiệt, thấy đôi ngực cao vót của nàng, một ** vô danh xông lên óc. Dưới ánh trăng, hoa đào trên mặt nàng kinh diễm không gì sánh được, nước mắt rót đầy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi bởi vì có nước đá làm lạnh, lúc này trở nên trong trắng lộ hồng, nhìn qua càng sở sở động nhân.
“Thân thể ngươi thật là nóng.” Hắn chất phác nói, kìm lòng không đặng đưa tay kéo cằm của nàng.
“Nóng…nóng.” Trong miệng Mộ Dung Tuyết hộc chữ, thân thể vô lực nhào vào trong ngực rắn chắc của hắn. Mà, trong thân thể một nhiệt lượng không giống đang điên cuồng thiêu đốt, để cho nàng không tự chủ được vũ động hai tay kéo y phục của tam gia.
(Luna: Lúc này phải cám ơn tiểu Bạch để hai người tiến thêm một bước a)
Tam gia rất nhanh bị kéo sạch sẽ, ôm thân thể nóng hổi của Mộ Dung Tuyết, nhìn kỹ, phát hiện ánh mắt của nàng có chút không thích hợp, đây tựa hồ là ánh mắt dưới tác dụng của ** mới phải xuất hiện. Cùng lúc đó, hắn cũng cảm giác được máu của mình sôi trào, cuồng nhiệt sôi trào, giống như bị truyền nhiễm vậy, kìm lòng không đặng cúi đầu hôn lên môi đỏ mọng cảm tính của nàng.
Như vậy, trong một bãi hắc thủy, hai cỗ thân thể vong tình dây dưa, một hồi kịch liệt cảnh xuân trình diễn dưới ánh trăng. Từng cơn gió nhẹ thổi qua mành, nhộn nhạo một bãi xuân thủy, cũng dấy lên có chút nộ hỏa của người nhìn trộm



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.