Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 25: NỮ NHÂN NÀY CẦN PHẢI SỐNG




CHƯƠNG 25: NỮ NHÂN NÀY CẦN PHẢI SỐNG
Editor: Luna Huang
Trong thư phòng, Mẫu Đơn vì tam gia đốt lư hương, yên vụ rất ít bay lên để gian nhà bao phủ trong hương khí nhàn nhạt. Loại mùi thơm này là tam gia cố ý để trong cung tinh luyện, ngoại trừ nâng cao tinh thần tỉnh não ra, còn có tác dụng bình định tâm tình, ngửi hương vị, lửa giận trong lòng tam gia cũng dần dần thở bình thường lại.
Mẫu Đơn chỉ cười không nói, một bên mài mực, vừa thưởng thức dáng dấp tam gia chăm chú thẩm duyệt quyển tông. Càng xem, lại càng cảm thấy thích, càng phát giác ra mình bắt đầu trầm mê trong nam sắc của hắn, nếu có một ngày có thể cùng hắn bỉ dực song phi. Nàng có thể vứt bỏ bất kỳ tiền đồ.
“Mẫu Đơn, ngươi nói vương phủ gần đây có đúng hay không quá an tĩnh?” Tam gia khép lại một quyển tông, mở ra một quyển tông khác là lúc mở thanh.
Ách…
Mẫu Đơn chính thất thần, bị lời của tam gia mang thần về, thác lăng qua đi hồi lời: “Tam gia người là chỉ chuyện của Mẫn nhi đi?”
“Mẫu Đơn thấy thế nào?” Tam gia tiếp tục lật xem quyển tông, cũng đã là không yên lòng.
Tối hôm qua kiểm tra qua thi thể của Mẫn nhi, phát hiện người bị người từ phía sau đâm thủng ngực chí tử. Nói cách khác, Mẫn nhi là ở trạng huống không chú ý bị người từ phía sau giết chết. Mà, từ vết thương đoán, không phải là đao kiếm, mà là đồ ám khí chi nội.
Vương phủ lúc nào có cao thủ như vậy, hắn tẫn chưa hề phát hiện. Xem ra, hắn Khiếu vương này ngày qua quá thái nhàn, sơ sót rất nhiều người.
(Luna: Lo háo sắc biết khỉ gì đâu)
Mẫu Đơn không chớp mắt nhìn biến hóa trên mặt tam gia, suy nghĩ rõ ràng, khẽ mỉm cười nói: “Tam gia muốn nghe, vậy Mẫu Đơn nói. Nếu là nói sai rồi, tam gia người đừng nóng giận.”
Tam gia buông quyển tông xuống, một tay ôm Mẫu Đơn vào lòng, bàn tay tiến y phục của nàng, nắn bóp bộ ngực sữa, xấu xa cười cười: “Cứ nói đừng ngại!”

“Vậy… Mẫu Đơn nói.” Mẫu Đơn ưỡn ẹo, tay ôm cổ của tam gia, ái muội chớp chớp nhãn tình, hưởng thụ ** một tiếng.
Cảm giác tê dại gợi lên tình dục của tam gia, hôn vành tai của nàng, vẫn còn không quên đề tài mới vừa rồi: “Trả lời vấn đề mới vừa rồi của ta.”
Một lời đem Mẫu Đơn từ tình dục kéo hoàn hồn, nàng vung kiều, ngón tay mảnh khảnh trên ngực rắn chắc của hắn xoa xoa, đôi mắt đẹp vừa chuyển, tâm tư rơi vào trên người Phượng Điệp: “Tam gia, Mẫu Đơn cảm thấy Mẫn nhi không có khả năng vô cớ xuất hiện ở trong viện Vương phi. Mẫn nhi nha đầu kia từ trước đến nay cơ linh, dưới tình huống không phát giác giết nàng, khẳng định không phải là người bình thường có thể làm được. Nên Mẫu Đơn lớn mật đoán rằng, có thể hay không vương phủ có gian tế, còn là gian tế võ công cao cường?”
Ân!
Tam gia gật đầu, kéo dây lưng cái yếm của Mẫu Đơn, chôn mặt vào trong bộ ngực sữa. Ngửi hương khí trên người nàng, cùng đợi nàng lên tiếng lần nữa.
Ha hả…
Mẫu Đơn bị khiến cho ngứa, cười duyên một tiếng ưỡn ngực, mặc cho chôn ở hai bầu ngực sữa của nàng tìm kiếm ôn nhu, nàng mở miệng lần nữa: “Tam gia, người nói Mẫn nhi đến cùng chọc tới người nào, mới có thể rước lấy họa sát thân?”
“Ngươi nói vấn đề xuất trên người Mẫn nhi, đó chính là nói Phượng Điệp cũng có vấn đề?” Tam gia thẳng thắt lưng, đưa tay nắm cằm của nàng, xem kỹ một phen, mở miệng hỏi: “Nếu như Phượng Điệp có chuyện, ngươi nói bổn vương nên xử trí nàng như thế nào?”
“Đây…” Mẫu Đơn cũng không ngu như vậy, biết cái gì gọi là một vừa hai phải.
Tam gia thoả mãn cười, hắn thích nữ nhân biết tiến thối, nghe được tiếng bước chân gấp tới gần bên ngoài viện, hắn không có hứng thú vì Mẫu Đơn cột dây lưng cái yếm, ôm nàng lại mở ra quyển tông trên bàn.
Không bao lâu, bên ngoài viện truyền đến tiềng ồn ào của tiểu Cẩm cùng hạ nhân, để tam gia bất mãn ninh đầu mày, hướng ngoài cửa hét lớn một tiếng: “Chuyện gì xảy ra?”
“Tam gia, nha đầu của Vương phi tiểu Cẩm tại ngoại tranh cãi ầm ĩ, nói Vương phi gặp chuyện không may, thỉnh Vương gia đi qua nhìn một chút.” Ngoài cửa chạy vào một tên sai vặt, chắp tay đem trạng huống ngoài cửa báo cho Vương gia biết.
“Vương phủ có thể xảy ra chuyện gì?” Mẫu Đơn không vui nói thầm, cái miệng nhỏ nhắn làm nũng ôm cổ của Vương gia, tựa ở trong ngực rắn chắc của hắn không nỡ buông tay.
“Nàng nói, chủ tử nhà nàng động thanh kiếm kia!” Sai vặt truyền lời hồi lời.
Trong giây lát đó, tam gia đẩy Mẫu Đơn ra, một bước xa lao ra hướng phương hướng của Mộng viên chạy như điên. Bên ngoài viện, tiểu Cẩm đang cùng sai vặt khắc khẩu thấy một trận gió thổi qua, sợ đến lập tức dừng lại tiếng la, nhìn về phía phương hướng hàng lang dùng sức xoa xoa con mắt. Nàng chưa từng thấy qua khinh công lợi hại như vậy, sợ đến sững sờ ở tại chỗ.
“Ngươi không phải nói chủ tử nhà ngươi gặp nguy hiểm, tam gia đều đi, ngươi còn không đi?” Sai vặt vừa cùng tiểu Cẩm tranh chấp ở bên rống lên một câu.
Tiểu Cẩm hạ thấp người cảm tạ xong, tiểu bào chạy đến phương hướng của Mộng viên. Lúc này, Mẫu Đơn cũng hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần, dậm chân, điên cuồng mà đuổi theo tiểu Cẩm.
Trong Mộng viên, từng đạo kim quang lóe ra, tiếng kêu thảm thiết thê lương xuyên thấu viện tử, truyền khắp các đình viện vương phủ. Tam gia còn chưa tới, Hương Nhứ từ lâu mang theo nha đầu nghe tiếng tới rồi. Mới vừa vào viện tử, thấy Mộ Dung Tuyết như điên chính huy động kỳ lân bảo kiếm trong tay.
Chỗ bảo kiếm khảm qua, không một bảo toàn, ngay cả trên vách tường đều xuất hiện cái khe điều điều, cánh cửa kia sớm đã thành mấy khối, tán rơi trên mặt đất.
A…
Mộ Dung Tuyết phát điên gào thét, như một người điên đầu bù quơ bảo kiếm. Huy kiếm, nàng chân đạp cửa ra ngọa thất.
“Chủ tử, chủ tử, nàng điên rồi… Nàng điên rồi!” Châu nhi sợ đến hai chân như nhũn ra, lôi kéo Hương Nhứ còn sững sờ ở tại chỗ lui về phía sau mấy bước.
Hương Nhứ nhìn qua không nửa điểm sợ, ngược lại thì tụ tinh hội thần nhìn bảo kiếm trong tay Mộ Dung Tuyết. Chém sắt như chém bùn, kiếm quang lóe ra, hiển nhiên không phải là bảo kiếm thông thường. Sớm nghe nói kỳ lân kiếm là đồ cưới Mộ Dung Cuồng cho Mộ Dung Tuyết, lẽ nào đây là kỳ lân kiếm trong truyền thuyết?
Mà, kiếm này nhìn qua có vài phần nhìn quen mắt. Cẩn thận hồi tưởng, đột nhiên nhớ ra trên vách tường ngọa thất của Mộ Dung Tuyết treo một thanh kiếm, kiếm này ngày xưa nhìn qua thực tại không bắt mắt.
“Chủ tử, chủ tử, nàng sẽ giết ngươi.” Châu nhi mắt thấy chủ tử vẫn không nhúc nhích, lại lay động cánh tay của chủ tử.
“Đồ vô dụng!” Hương Nhứ hất tay của Châu nhi, mại khai đi nhanh đi về phía trước vài bước, đang muốn tiến lên nhìn rõ ràng, nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến. Mâu quang nhất tà, nàng vội vàng lui về phía sau vội vàng lui về phía sau vài bước, cúi đầu lại ngẩng đầu, nàng đổi lại dáng dấp đáng thương hai mắt đẫm lệ tựa ở cửa viện.
Không bao lâu, tam gia thi triển khinh công nhanh nhất bước tiến xuất hiện ở viện môn. Mắt thấy vẻ mặt lệ ngân của Hương Nhứ bò tới viện môn, hắn cũng chưa tiến lên an ủi vài câu, thẳng đến đại viện.
Sưu sưu!
Nghe được có người tới gần, ánh mắt của Mộ Dung Tuyết như lửa, quơ bảo kiếm đón đầu tam gia chém tới. Lắc mình, lui bước, thân thể xoay quanh bay lên, mềm mại như yến, cước bộ của tam gia đạp trên vai Mộ Dung Tuyết bay lên trời, từ phía sau cho Mộ Dung Tuyết một cước.
Xì!
Mộ Dung Tuyết phun ra một ngụm máu đen, thân thể đi phía trước nhất khuynh, một cái lảo đảo liền muốn rơi xuống đất. Nhưng, kỳ lân kiếm trong tay tựa hồ có linh tính, vào lúc này chống đỡ thân thể sắp ngã xuống của nàng, để cho nàng lại có lực lượng, xoay người một kiếm đâm tới sau lưng tam gia.
“Tam gia cẩn thận!” Hương Nhứ khẩn trương ở bên cạnh quát to lên.
Đầu mày của tam gia ninh chặt, mắt thấy bảo kiếm đâm tới, hắn lui lại mấy bước về sau, trước mắt kiếm quang lóe ra, hắn né tránh không đúng lúc, cánh tay trái bị kiếm khí vẽ ra vết máu, còn bị dồn đến góc tường.
Mộ Dung Tuyết mắt đã là đầy tơ máu, hận quang trực bức hướng tam gia thối lui đến góc tường. Hai ba bước về phía trước, nàng lần thứ hai cố sức luân khởi bảo kiếm trong tay, mắt thấy liền muốn hướng tam gia húc đầu đi, chẳng biết lúc nào Hương Nhứ chạy vội chạy vội phía sau nàng, tay đưa ngang một cái, một chưởng khảm ở sau lưng nàng.
Xì!
Mộ Dung Tuyết lại thổ hắc huyết, trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
“Tam gia, tam gia người bị thương.” Hương Nhứ thấy Mộ Dung Tuyết ngất đi, tiến lên đỡ lấy tam gia bị thương, lại hướng về phía cửa viện hô to: “Mau, mau đưa Lý đại phu đến.”

Tam gia hất tay của Hương Nhứ, đứng vững vàng thân thể, tiến lên kiểm tra Mộ Dung Tuyết đã hôn mê.
Chỉ thấy, sắc mặt của Mộ Dung Tuyết hồng đến tột đỉnh, miệng thổ hắc huyết, máu đen từ dưới đất lan tràn tới kỳ lân kiếm phong. Kiếm phong đột nhiên dường như bị phong ấn vậy mông một tầng màng trong suốt, mới vừa rồi còn kiếm phong sắc bén, đột nhiên bị phong ấn, một luồng hàn băng bao trùm bảo kiếm, bảo kiếm nhất thời thay đổi thành cùn.
Thấy thế, Hương Nhứ thất kinh. Không chỉ là Hương Nhứ, tam gia cũng kinh hồn. Ngồi xổm người xuống, tiểu tâm dực dực đưa tay nhặt bảo kiếm lên, bán híp mắt xét lại Mộ Dung Tuyết một phen, thanh bảo kiếm sáp hồi vỏ kiếm, ôm Mộ Dung Tuyết vào phòng.
Bên ngoài viện, tiểu Cẩm chạy vào viện tử, Mẫu Đơn theo tới thấy như vậy một màn, chỉ có thể trừng mắt giậm chân theo sát vào nhà.
Trong phòng, tam gia tiểu tâm dực dực đặt Mộ Dung Tuyết lên trên giường, đặt kỳ lân kiếmở bên giường. Ngồi xuống, bắt mạch cấp cho Mộ Dung Tuyết, lại bị Hương Nhứ kéo tay: “Tam gia, để Hương Nhứ băng bó vết thương cho người, chảy máu như vậy tổn thương rất lớn.”
Tam gia cúi đầu vừa nhìn, mới phát hiện vết thương mới vừa rồi bị kiếm khí thương tổn chính không ngừng chảy máu, đó là không ngăn trở nữa, mặc cho Hương Nhứ lôi kéo ngồi vào cái ghế bên cạnh băng bó.
Lý Huyền thấy phương hướng kỳ quang từ Mộng viên truyền đến, không đợi Châu nhi đi qua sớm dẫn theo dược sương chạy tới bên này. Tiến viện tử thấy một mảnh hỗn độn, biết đại sự không ổn, chờ hắn chạy vào gian phòng, mặt của Mộ Dung Tuyết tất cả đều thành tử sắc.
“Mau nhìn xem nàng thế nào?” Tam gia nhìn thấy Lý Huyền đến, cuối cùng cũng yên tâm.
“Vâng!” Lý Huyền chắp tay hành lễ với tam gia xong, bước nhanh đi tới bên giường, chau mày vì Mộ Dung Tuyết bắt mạch.
Này, vừa chạm đến mạch đập của nàng, hắn kinh ngạc trợn to hai mắt, lập tức lấy tay ra đứng dậy hành qua lễ với tam gia: “Lý Huyền cả gan thỉnh tam gia rời đi trước, Vương phi cần lập tức ghim kim, bằng không định nguy hiểm đến tính mạng.”
Tam gia còn chưa mở miệng nóim Mẫu Đơn xông vào gian nhà, Thấy tam gia đầy tay máu, cầm khăn lụa xông tới: “Tam gia, tam gia, người làm sao vậy?”
Mẫu Đơn nói, đau lòng khóc lên. Mắt thấy Mẫu Đơn lãng phí thời gian, Lý Huyền lần thứ hai chắp tay: “Tam gia, Vương phi cần tức khắc trị liệu, còn thỉnh tam gia về tránh trước.”
“Lớn mật Lý Huyền, tam gia quan trọng, hay là tiện… Vương phi quan trọng. Ngươi là đại phu của Vương gia, không trị thương cho Vương gia, dụng ý nơi nào.” Nghe Lý Huyền vừa mở miệng, Mẫu Đơn tựa như đồ chó sủa điên cuồng một dạng lên tiếng.
“Câm miệng!” Thái độ của tam gia không giống như dĩ vãng rống Mẫu Đơn một tiếng, nhìn Hương Nhứ một chút, Hương Nhứ đỡ hắn đi tới cửa. Dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua trên giường: “Lý Huyền, nữ nhân này phải sống.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.