Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 144: Vạch trần!






Lời Tiểu Lan nói không nhanh không chậm, ngữ khí bình thản, nhưng làm ta không khỏi hít một hơi khí lạnh. Hòn đảo Huyền Không thành này, thật sự sống? Cái này cũng không làm cho ta giật mình nhất! Làm cho ta giật mình chính là, ta đã thông qua lời nữ tử kia biết được người kiến tạo Huyền Không thành này chính là Lan Vọng Ca, vậy không phải nói, người đạt tới thần giai, còn có năng lực sáng tạo tính mạng? Đây chẳng phải cùng “Thần” chân chính không còn khác nhau nữa? Thần giai, quả nhiên là tồn tại đáng sợ....

Trong tâm sự phức tạp, ta theo Tiểu Lan theo còn đường xuyên qua đám mây mù, trực thẳng tới một địa phương trống trải. Trong nháy mắt, ta có cảm giác như về lại thảo nguyên Tây Tạng, đập vào mắt, tất cả đều là bãi cỏ tươi mát, cỏ xanh khắp nơi, tràn ngập khí tức tự nhiên.

Nhìn phiến thảo địa rộng lớn này, ta không khỏi nhớ tới tình cảnh ngày đó muội muội ỷ ôi trên người ta ở thảo nguyên Tây Tạng, trong mắt dần ướt át.

“Đi thôi, tổ bối lưu lại quy củ, từ chỗ này không thể bay.” Thanh âm Tiểu Lan làm ta phục hồi lại tinh thần.

Ta gật đầu, cước bộ chầm chậm theo Tiểu Lan đi về phía trước. Dẫm lên những cây cỏ mềm mại dưới chân, tâm tình ta càng cảm khái vạn nghìn. Dần dần đi tới, ta càng cảm giác kỳ quái, hòn đảo này nhìn không lớn, vì sao đại thảo nguyên này lại rộng tới như vậy, hình như liếc mắt không nhìn thấy tận cùng, không phải nơi này cũng dùng kỹ thuật không gian chiết diệp chứ?

Ngẫm lại ta không thể nào mà phủ định khả năng này. Lúc Lan Vọng Ca sáng tạo nơi này, kỹ thuật không gian chiết diệp còn chưa được khai phá ra, vậy cuối cùng là nguyên nhân gì?

Dưới sự tò mò, ta buông ra thần niệm quan sát tỉ mỉ, sau nửa phút, cuối cùng có phát hiện, mơ hồ hiểu được huyền bí trong đó, trong lòng kinh hãi. Lan Vọng Ca này thật sự quá lợi hại, không chỉ khai mở một mảnh không gian thì không tính, còn ở trong phiến không gian đó, lại mở ra thêm một tiểu không gian, sau đó bằng tự thân lực lượng mà đem hai không gian bất đồng liên kết với nhau, hình thành một chỉnh thể.

Cũng đạt được hiệu quả như kỹ thuật không gian chiết diệp, nhưng phương pháp mà Lan Vọng Ca dùng, so với kỹ thuật không gian chiết diệp phải mạnh hơn mấy lần! Trong lòng thán phục: “Thần giai kia... Không hổ có một chữ ‘thần’, bản lãnh như vậy, còn như là ‘thần’ chân chính, chỉ sợ cũng cách không xa.”

Đi ước chừng mười phút, ta rốt cuộc thấy được mục tiêu cần đến, đó là trên một gò đất nhỏ, một căn phòng không lớn dựng trên đó. Căn phòng này cũng là do năng lượng ngưng tụ mà thành. Nhưng so với các kiến trúc năng lượng bên ngoài, căn nhà nhỏ này có vẻ cũ kỹ đơn giản hơn.

Tiểu Lan khẽ thở dài, nói: “Căn nhà này, là nơi duy nhất ở Huyền Không thành mà Tiểu Huyền không thay đổi hình dáng, từ khi bắt đầu kiến tạo, vẫn giữ nguyên bộ dạng này. Nơi này là cấm địa của Lâm Phượng các, căn phòng đó, lại là cấm địa trong cấm địa. Ở Lâm Phượng các, ngoại trừ Tông chủ, người bình thường không được phép tùy tiện đi vào. Ta từ nhỏ ở trong Lâm Phượng các, hôm nay cũng chỉ là lần thứ hai thấy được căn phòng này mà thôi.”

Ta im lặng không nói, hoặc là nói, nàng nói gì, ta đều không nghe vào nữa. Ta chỉ như là hóa thạch mà nhìn căn phòng, lẳng lặng mà nhìn căn phòng đó, trong lòng sóng gió trào dâng.

Căn phòng này! Căn phòng này!! Rõ ràng giống như nơi ta và muội muội vẫn ở, cùng căn phòng mà viện trưởng gia gia sau khi qua đời lưu lại cho chúng ta giống nhau như đúc! Căn phòng đó, có rất nhiều hồi ức của ta và muội muội, những hồi ức tuyệt vời....

Một màn ảnh xa xưa hiện lên trước mắt, tiếng cười của muội muội, tiếng khóc của muội ấy, tiếng muội muội gọi ta ca ca, giọng muội muội nộ khí xung thiên nói không để ý tới ta nữa...

Ta nhìn mà nước mắt không khống chế được tràn ngập hốc mắt, ta gắt gao nhẫn nhịn, không cho nó rơi ra.

Làm sao có thể như thế? Căn phòng này, làm sao lại ở chỗ này?

Tiểu Lan quay đầu, gặp ta lệ rơi đầy mặt, hoàn toàn ngây dại. Ta không để ý đến nàng, chỉ từng bước từng bước một, hướng đi tới căn phòng nọ. Trong mắt, chỉ còn lại căn phòng đó.

Không biết bước bao nhiêu bước, cũng không biết là mười giây, hay ít hơn, ta rốt cuộc cũng tới trước căn phòng kia. Căn phòng trong trí nhớ, dù là nhắm mắt lại, ta cũng có thể tưởng tượng ra mọi ngõ ngách của nó.

Ta bước sang phải vài bước, nhớ rõ nơi này từng khuyết một một khối. Ta mở to hai mắt mà nhìn, liền thấy chết lặng.

Căn phòng biến ảo bằng năng lượng, tại chỗ này trong trí nhớ của ta, cũng khuyết đi một khối! Cùng trí nhớ của ta hoàn toàn giống nhau! Ký ức không ngừng hiện lên, thân thể cũng dần run rẩy, ta nhanh chân bước về bên trái mấy bước, rốt cuộc trên vách tường của căn phòng, không chớp mắt nhìn trên một góc, một bộ tranh vẽ do năng lượng biến ảo thành. Hai tiểu hài tử một nam một nữ nắm tay nhau, đứng trên một thảo nguyên rộng lớn, phía sau là một căn phòng nhỏ.


“Ca ca, nơi này quá ồn ào, bên ngoài đội xây dựng cả ngày lẫn đêm gõ gõ đập đập, chúng ta dọn đi nơi khác có được không?”

“Tốt lắm, em muốn dọn đi đâu?”

“Ân.... có rồi, dọn tới đại thảo nguyên đi! Tới một đại thảo nguyên nhìn ngút tầm mắt, cũng chỉ có mỗi căn nhà của chúng ta! Ha ha, cứ như vậy, cũng không có người tới phiền ta ngủ nữa!”

“Tiểu miêu lười! Ta cũng không có khí lực lớn như vậy mà dọn tới đại thảo nguyên đâu!”

“Hừ! Anh không dọn, chờ em lớn lên, em tự mình dọn!”

“Ha ha, ai biết em lớn lên còn nhớ được chuyện này hay không?”

“Cáp! Anh xem, em đều vẽ ở chỗ này rồi! Sau này chỉ cần chứng kiến bức họa này, em sẽ nhớ được!”

“Thật là khó coi! Ai, xem ra em thật không có tiềm lực làm họa sĩ rồi!”

“Ca ca bại hoại! Ngươi nghe cho kỹ đây, nam hài này chính là ngươi, nữ hài này chính là ta, cái này là nhà của chúng ta! Sau này chúng ta sẽ ở trên đại thảo nguyên, vĩnh viễn cũng không xa rời nhau!”

“Vĩnh viễn cũng không xa rời nhau hả? Nhưng em còn phải lập gia đình thì làm sao đây?”

“Hừ! Ta cả đời cũng không lấy chồng! Ta muốn cả đời phải quấn quít lấy ca ca, để ca ca bại hoại nuôi ta cả đời!”

“A? Vậy ta đây thảm rồi! Ngươi ăn nhiều như vậy, ta làm sao mà nuôi nổi ngươi đây!”

“Ngươi nói cái gì!”

“Oa! Như thế nào mà lại động thủ đánh người chứ!”

“Chính là đánh ngươi! Ca ca bại hoại!”

.....

Hồi ức xa xưa như còn vang vọng bên tai, gương mặt dần trắng bệch.

“Dương Đào...” Tiểu Lan lẳng lặng nhìn ta vẫn trầm mặc, cũng bỗng nhiên có một loại xúc động muốn khóc.

“Ai....”

Một tiếng thở dài khe khẽ, nhưng cũng đủ để ta và Tiểu Lan hồi phục lại tinh thần, cũng nhớ lại, đây cũng không phải là căn phòng xưa kia, mà chỉ do năng lượng biến ảo thành!

Trong lòng sinh ra một cổ nộ khí, lớn tiếng hét: “Tại sao căn phòng lại ở chỗ này chứ? Tại sao?”

Cửa phòng mở ra, một nữ tử mang khăn che mặt lẳng lặng nhìn ta. Vóc người uyển chuyển, tuy chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng chỉ bằng ánh mắt này, những nữ tử tuyệt sắc trước đó ta gặp trong Lâm Phượng các so với liền nàng liền kém một bậc. Cả người nàng có một loại khí chất mịt mờ, càng nhìn càng mờ ảo hư vô, làm cho người khác xem nàng như một tiên nữ không phạm khói lửa nhân gian, tùy thời có thể phá không phiêu dật.

Trong nháy mắt, khi nhìn vào mắt nàng, cổ nộ khí kia tan mất. Đó là một đôi mắt mỹ lệ cùng cực, bình lặng vô cùng. Ánh mắt đó chỉ lẳng lặng nhìn ta, như phảng phất nhìn thấu tất cả, nhìn tất cả sâu xa trong lòng. Ta tin tưởng, chỉ cần bất luận kẻ nào thấy được đôi mắt này, cho dù hắn có tức giận hơn, bạo nộ hơn đi nữa, cũng sẽ bình tĩnh lập tức. Ánh mắt này như có một loại ma lực làm yên ổn lòng người, chỉ cần liếc một cái, có thể thanh lọc tâm linh.

“Tông chủ.” Tiểu Lan cung kính thưa, lui sang một bên.

“Thật ra trong lòng ngươi đã có đáp án rồi, không phải sao?” Thanh âm nữ tử chậm rãi phát ra, phảng phất như truyền khắp núi non ngõ ngách, tươi mát lòng người.

Nghe vậy, thân thể ta chấn động, chậm chạp mà khó khăn hỏi: “Là nàng?”

“Là nàng.” Nữ tử kia trả lời.

Ta nhất thời chết lặng, đều là một câu đồng dạng, nhưng ta lại đã có đáp án.

Lan Vọng Ca là Dương Lan! Dương Lan là Lan Vọng Ca!

Dương Lan là ai? Nàng là muội muội của Dương Đào ta! Muội muội ta chính là cường giả đệ nhất nhân loại, cường giả đầu tiên đạt tới thần giai – Lan Vọng Ca!

Dù lúc nhìn thấy căn phòng này ta đã có phát hiện, cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe xong đáp án từ chính miệng của Tông chủ Lâm Phượng các, ta hoàn toàn chấn động! Một nữ nhân nhu nhược như vậy, một muội muội vẫn dựa vào ca ca bảo vệ... Chính lúc ta rời đi, đã trở nên mạnh mẽ tới mức này sao....

“Muội muội...” Trong lòng ta run rẩy kêu một tiếng, bốn phía thổi lên một trận gió nhẹ, hết thảy đều yên tĩnh, không có bất luận âm thanh trả lời tiếng kêu gọi này.

Ta phục hồi lại tinh thần, tu luyện đến thiên giai trung phẩm, tâm tính ta cũng không phải như lúc mới tới thế giới này không thể khống chế được nữa, mặc dù khiếp sợ Lan Vọng Ca chính là muội muội ta, nhưng ta cũng đã hồi thần lại, tiếp nhận sự thật hoang đường này.

“Hai người các ngươi vào đây.” Nữ tử kia nhẹ nhàng nói, liền xoay người bước nhanh vào phòng.

Tiểu Lan có vẻ hết sức khiếp sợ, chần chừ nói: “Nhưng mà, Tông chủ, căn phòng này, không phải chỉ có lịch đại Tông chủ mới có thể vào sao?”

Nữ tử kia không trả lời, cũng không xoay người lại, chỉ hỏi: “Dương Đào, ngươi có đồng ý để nàng đi vào không?”

Ta ngạc nhiên, không rõ sao nàng ta lại muốn ý kiến của mình chứ, sau đó chợt hiểu, nếu muội muội là Lan Vọng Ca, vậy căn phòng này thuộc về muội muội, vậy ta thân là ca ca của muội ấy, cũng có thể tính là nửa chủ nhân rồi. Thông suốt điểm này, ta liếc Tiểu Lan đang bất an, nói: “Để nàng vào đi.” Đồng thời truyền âm hỏi nữ tử kia: “Về chuyện Tiểu Lan, ta có chút nghi vấn.”

Không sai, ta quả thật có nghi vấn, bởi Tiểu Lan và muội muội Dương Lan lớn lên quả thật quá giống nhau, tới lúc này, nếu nói Tiểu Lan cùng muội muội không có liên lạc, đánh chết ta cũng không tin... Chẳng lẽ đúng như dự đoán, Tiểu Lan thật là hậu nhân của muội muội? Không biết vì sao, trong lòng ta đột nhiên nổi lên một tia cổ quái khác lạ.


Nữ tử kia không trả lời. Mang theo lòng thấp thỏm bước vào phòng, ta nhìn những đồ vật trong phòng do năng lượng biến ảo thành, trong lòng cảm khái thật nhiều, hốc mắt ướt át. Trong lòng không khỏi nhớ tới một khúc thủ thi vô tình đọc được:

Khứ niên kim nhật thử môn trung,

Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.

Nhân diện bất tri hà xử khứ,

Đào hoa y cựu tiếu xuân phong.

-----------

Dịch: (ta không biết dịch thơ T_T, làm đại thôi)

Ngày đó năm qua nhìn ngoài cửa,

Đào hoa khoe sắc mặt ánh hồng.

Gương mặt người xưa nay không thấy,

Hoa đào như cũ cười gió xuân.

------------

Muội muội, nàng đang ở tại nơi nào? Biết được muội muội là Lan Vọng Ca, trong lòng mừng rỡ có dư cùng khiếp sợ, kỳ thật trong lòng ta, mơ hồ hy vọng có đáp án này. Bởi cứ như vậy, muội muội cũng sẽ không chết bởi bệnh nan y kia. Nàng trở thành Thần giai cao thủ, so với thường nhân thọ mệnh dài hơn rất nhiều... Chỉ là, bây giờ so với quá khứ đã là bảy ngàn năm, dù cho có là Thần giai đi nữa, chỉ sợ sinh mệnh cũng có hồi kết thúc....

Hơn nữa, năm tháng dài đằng đẳng... thời gian lâu dài có thể cải biến nhiều thứ... kể cả cảm tình. Cũng không biết muội muội cho dù còn sống, có còn tưởng niệm ta như ta vẫn nhớ tới nàng không? Nhất thời trong lòng ta chỉ toàn một mảnh mờ mịt.

“Tiểu Lan, ngươi ở lại đây, không được làm loạn đồ vật.” Nữ tử kia phân phó Tiểu Lan.

Tiểu Lan bối rối vội vàng vâng dạ, đôi mắt cũng không khỏi tò mò đánh giá những thứ trong phòng do năng lượng biến ảo thành. Những vật này, rất nhiều thứ kỳ quái, ở Tân liên bang cho tới giờ chưa từng nhìn qua, cũng không biết có tác dụng gì?

Ta liếc nhìn Tiểu Lan, trước mắt như xuất hiện hình ảnh ta và muội muội vui đùa. Lắc đầu, ta thầm thở dài, theo nữ tử kia vào trong phòng khách, xuyên qua phòng ngủ, chính là nơi từng là phòng ngủ của ta trước kia. Nữ tử kia vươn cánh tay bé nhỏ làm người ta hít thở không thông, nhẹ nhàng vung lên, một đạo năng lượng biến ảo thành một bức màn ánh sáng bao bọc cả phòng.

Thấy ánh mắt ta lộ vẻ nghi hoặc, nữ tử kia nhẹ giọng giải thích: “Đây là một loại thủ pháp cách âm, như vậy người bên ngoài sẽ không nghe được chúng ta nói chuyện, trừ phi công lực của hắn còn cao hơn cả ta.”

Còn chưa đợi ta nói, nữ tử kia liền làm ra một tư thế kinh người làm ta khiếp sợ không thôi. Chỉ thấy nàng thân thể vừa động, quỳ xuống trước mặt ta, trong miệng hô: “Lâm Phượng các Các chủ đời thứ tám Dương Thu Thủy bái kiến chủ nhân!”

Ta nhảy dựng lên, giật mình nói: “Ngươi đang làm gì? Ta làm sao mà thành chủ nhân của ngươi được? Ngươi nhanh đứng lên đi!”

Dương Thu Thủy nhẹ nhàng dứng lên, đôi mắt như thu thủy thành một đường cong, trong mắt lộ vẻ mỉm cười, nói: “Ngài cũng đã biết, Lâm Phượng các là do đệ tử Lan Vọng Ca cùng với hai vị bằng hữu sáng lập, mà ngài lại là ca ca của Lan Vọng Ca, tính toán lại, ngài cũng nên xem như là tổ sư gia của Lâm Phượng các. Cho nên, Thu Thủy bái lạy ngài không có gì không ổn cả.”

“Nhưng mà! Nhưng mà!” Ta cũng không tìm được lời nào để phản bác, theo đạo lý mà nói, quả thật là như thế, mặc dù Lâm Phượng các không phải muội muội tự tay kiến lập, nhưng cũng là đệ tử nàng tạo ra, hơn nữa Huyền Không thành vốn là muội muội sáng tạo, nói nàng là tổ sư gia Lâm Phượng các quả thật không có gì dị nghị cả.

Chỉ là, ta cái gì cũng chưa từng làm, chỉ dựa vào một cái danh ca ca của muội muội, liền biến thành tổ sư gia, thật là làm người ta khó có thể tiếp nhận.

Dương Thu Thủy nói tiếp: “Ngài không tìm được lời phản bácm vậy ta nói rất có đạo lý.”

Ta chỉ cười khổ, tìm một lý do coi như không: “Nhưng mà võ công của ngươi lợi hại hơn ta, vậy làm sao mà ta đảm đương nổi vị trí chủ nhân này chứ?”

Tuy là cười khổ, nhưng ý nghĩ vẫn rõ ràng, trong lòng cũng không khỏi mừng rỡ, thực lực mạnh mẽ của Lâm Phượng các, trên đường đi ta đã thấy rõ ràng, cũng không biết nơi này còn có bao nhiêu cao thủ thiên giai, nếu ta trở thành chủ nhân của Lâm Phượng các. vậy chẳng phải tự nhiên dâng lên một thế lực cường đại biến thái hay sao?

Dương Thu Thủy chỉ cười cười, nói: “Ngài quên trước kia ta đã biết hết tất cả bí mật trong lòng ngài sao, bí mật thân thể của ngài ta cũng đã biết, ngài có thân thể huyền diệu như thế, muốn có tu vi cao thâm hơn ta, cũng không phải là chuyện khó khăn gì.”

Ta im lặng, trầm tư một lát, sau đó từ từ nói: “Ngươi tin tưởng ta như vậy?”

“Từ nội tâm ngài ta đã biết, ngài là dạng người gì ta so với ngài còn muốn rõ ràng hơn. Nhân phẩm của ngài, ta hiện tại hoàn toàn tin tưởng. Nếu không, ngài trở thành chủ nhân của Lâm Phượng các mà đối với Lâm Phượng các bất lợi, ta cũng sẽ nỗ lực giấu diếm, không thừa nhận ngài.” Dương Thu Thủy từ từ giải thích, ngữ khí uyển chuyển.

Trong lòng ta chấn động, thầm hô lợi hại, đột nhiên hiểu ra, vừa rồi nàng không trực tiếp gặp ta, mà chỉ dùng Thanh Thần Ngũ Âm trừ đi ma tính, sợ rằng muốn thông qua phương thức đó thu hoạch lớn nhất là suy nghĩ của ta, nếu không hợp với lòng nàng, rất có thể đoạn tuyệt quan hệ với Lâm Phượng các!

Nghĩ thông suốt đạo lý trong đó, trong lòng ta cũng không có một chút tức giận, bởi đổi lại là ta, cũng không có khả năng tùy tiện đem một đại tông phái như vậy giao cho một người vừa mới nhận biết. Trong lòng không khỏi thầm hô may mắn. Cũng đối với tâm cơ của nữ nhân Dương Thu Thủy này bắt đầu nhận thức, nhịn không được cảm thán: “Quả nhiên nhân phẩm kiên định mới là vương đạo! Cho nên, các đồng chí coi xong thì nhớ bấm thank nghe chưa!” ^_^

“Kỳ thật... còn có một nguyên nhân.” Dương Thu Thủy thân hình nhẹ chuyển, lại không biết ấn lên chỗ nào, một tấm kim loại lớn từ từ hiện ra trên vách tường năng lượng biến ảo. “Đây là ba vị tổ sư của Lâm Phượng các và hai vị tổ sư gia.”

Chứng kiến tấm kim loại đó, ta nhất thời ngây dại. Chỉ thấy trên đó, khắc họa sinh động bốn người, ba nam hai nữ. Trong đó hai nam ta không nhận ra, có một tên mập mạp, nhìn qua so với Hoàng Phủ Phi Long có vài phần giống – có lẽ người mập đều có điểm giống nhau đi. Người còn lại thân hình lực lưỡng, tướng mạo tuấn lãng, đôi mắt thâm trầm như biển, phảng phất như lộ phát tinh quang. Người khắc họa hết sức cao minh, chỉ vài nét khắc, đã đem phong thái người này khắc họa sâu sắc, làm cho người ta vừa nhìn không khỏi tán thán trong lòng, hay cho một tuấn trung nhân kiệt!

Trong đó có một nữ tử lãnh diễm động nhân, ta cũng chưa từng ra mắt. Mà nữ tử khác...nàng ấy....

Ta ngơ ngác nhìn nữ nhân trên bức chạm khắc...Dung mạo này, chiếc mũi này, đôi môi này...

Hốc mắt ươn ướt lần thứ hai, ta nhẹ nhàng đưa tay ra, vuốt ve khuôn mặt nàng... cảm giác trên tay, chỉ truyền lại một thứ lạnh lẽo.

“Muội muội.” Ta lẩm bẩm, thanh âm cũng trở nên khàn khàn. Nữ tử trong bản khắc này chính là muội muội của ta... Dương Lan.

Dương Thu Thủy khẽ thở dài, nói: “Ngài xem bên cạnh người đó là ai?”


Bên cạnh? Ta phục hồi lại tinh thần, đè nén kích động và bi thương trong lòng, vừa nhìn sang bên cạnh, nhất thời lại ngây ra.

Trên bản khắc, người đứng bên cạnh muội muội! Chính là ta! Chỉ là, trên mặt của ta, trên gương mặt, lộ ra thần thái cao ngạo, trong ánh mắt lộ ra sắc thái ngạo nhiên, cùng bản thân ta bây giờ đại bất đồng!

“Điều này sao được? Ta làm sao có mặt trên đó?” Ta kêu to thất thanh.

Cũng không trách ta giật mình như thế. Hơn bảy ngàn năm trước, ta căn bản không hề tham dự cuộc chiến Đại diệt tuyệt, khi đó chỉ là một người bình thường, cùng muội muội là một nữ hài bình thường thân mang tuyệt chứng, làm sao ta có thể xuất hiện trên đó được chứ?

Dương Thu Thủy lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, có thể trong lúc đó tổ sư gia căn cứ theo trí nhớ của mình mà khắc ra.”

Ta chấn động, quay đầu hỏi: “Ngươi nói là bản khắc này chính ta muội muội khắc ra?”

“Phải.” Dương Thu Thủy nhẹ nhàng trả lời. “Đây là thứ duy nhất tổ sư gia lưu lại Lâm Phượng các.”

Trong lòng ta khẽ động, hỏi: “Muội muội của ta khi đó vì sao nàng lại ly khai Lâm Phượng các? Nàng đã đi nơi nào?”

Dương Thu Thủy nói: “Tựa hồ là để đi tìm một thứ gì đó, nàng đã ly khai Địa Cầu.”

Mặt ta xoát cái trắng bệch, run giọng nói: “Ngươi nói là, muội muội... Lan Vọng Ca nàng, bảy ngàn năm trước đã ly khai Địa Cầu rồi?”

Dương Thu Thủy trong ánh mắt hiện một tia không đành lòng và thương xót, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nói: “Phải.”

Ta liền cảm giác như mất hết khí lực, trực tiếp ngồi trên mặt đất, lắc đầu cười khổ, trong lòng phiền muộn không thôi. Vốn tưởng rằng biết Lâm Phượng các cùng muội muội có liên quan, liền có thể tìm được nơi hạ lạc của muội muội, lại không ngờ rằng, muội muội lại từ sớm đã rời khỏi Địa Cầu? Vũ trụ mênh mang, để ta đi đâu mà tìm đây chứ?

“Ngươi nói, Lan Vọng Ca nàng... bây giờ còn sống không?” Một lúc lâu, ta ngẩng đầu nói với Dương Thu Thủy.

Dương Thu Thủy chần chờ một chút, nói: “Dựa theo đạo lý, tu vi mỗi khi tăng một bậc, thọ mệnh liền dài ra rất nhiều, người tới địa giai bình thường có thể sống tới ba trăm năm, thiên giai hạ phẩm có thể đạt tới năm trăm năm, thiên giai trung phẩm có thể tới sáu trăm đến ngàn năm, thiên giai thượng phẩm nhiều nhất có thể sống đến ba ngàn năm... Về phần thần giai, bởi vì lịch sử chỉ có hai người, đó là tổ sư gia và Thú Hoàng Hoàng Thiên Định, Hoàng Thiên Định thân tử, tổ sư gia hạ lạc không rõ, thọ mệnh thế nào, không có biện pháp tra cứu được...”

Dương Thu Thủy mặc dù không nói rõ, nhưng mà, trong lòng ta mơ hồ đã có đáp án rồi, dù sao cao thủ thiên giai thượng phẩm cũng chỉ có thể sống tới ba ngàn năm, mà quá khứ đã trôi qua đến bảy ngàn năm rồi,muội muội còn có hy vọng sống trên thế giới này, thật sự đã nhỏ lại càng nhỏ. Mà cho dù muội muội bây giờ vẫn còn sống, vũ trụ mênh mang, bảo ta đi đâu mà tìm nàng đây chứ?

Một lúc lâu im lặng, Dương Thu Thủy cũng không quấy rầy ta, đôi mắt mỹ lệ lẳng lặng nhìn ta, không biết đang nghĩ cái gì.

“Vậy...” Ta đứng lên, cả người so với lúc thất hồn lạc phách vừa rồi đại bất đồng, trong ánh mắt tràn ngập kiên định, khí thế so với trước thêm vài phần nghiêm nghị, so với lúc nhập ma khác biệt rất lớn.

Ta lúc này, tâm rất tĩnh lặng, rất tĩnh lặng. Mà lòng cũng rất kiên cường, rất kiên cường.

Dương Thu Thủy nhìn ra trước tiên biến hóa trên người ta, trong mắt hiện một tia sáng kỳ dị, lập tức khôi phục bình lặng.

Ánh mắt trầm tĩnh như nước hồ sâu nhìn Dương Thu Thủy, nói: “Ta bây giờ, hẳn phải là chủ nhân của Lâm Phượng các đúng không?”

“Đúng.” Dương Thu Thủy trả lời.

“Nhưng mà, trừ lần đầu tiên ngươi xưng hô ta là chủ nhân ra, vì sao sau đó vẫn dùng từ ‘ngài’ để xưng hô, mà không phải gọi là chủ nhân nữa?” Ngữ khí ta bình thản, lời nói bình thường, lại mang theo một tia sắc bén làm người khác kinh sợ.

Ánh mắt Dương Thu Thủy thoáng giật mình, sau một lúc, cuối cùng không dám cùng ta đối mắt, cúi đầu chậm rãi nói: “Chủ nhân, bởi trước đó ngài còn chưa đồng ý chấp chưởng Lâm Phượng các, bởi vậy ta mới dùng từ ‘ngài’ mà xưng hô chủ nhân. Nếu hiện tại chủ nhân đã quyết định, ngài chính là chủ nhân của Lâm Phượng các, cũng là... chủ nhân của Thu Thủy.” Dương Thu Thủy lần thứ hai quỳ xuống.

“Đứng lên đi.” Ta bình thản nói.

Ta lúc này, cũng không phải như trước kia duy trì thói quen khúm núm cúi đầu cho qua chuyện, cũng không còn như lúc nhập ma trở nên cực đoan, đắm chìm trong giết chóc điên cuồng... Ta bây giờ, nằm giữa ranh giới hai người, quyết đoán cùng quả cảm, rất nhiều sự tình, muốn làm thì làm, nhăn nhó dây dưa không ngừng chỉ làm cho bản thân chịu thiệt mà thôi!

Trong lòng ta lúc này có một mục tiêu, mục tiêu này vô cùng rõ ràng!

Dương Thu Thủy đứng lên, nhìn ta, ánh mắt trở nên cổ quái, dù là đã hiểu được hết thảy mọi chuyện trong lòng ta, đối với ta bây giờ vẫn không nhìn thấu triệt.

“Ngươi nói cho ta chuyện của Tiểu Lan, nàng cùng muội muội, không, là Lan Vọng Ca giống nhau như vậy, hẳn không phải ngẫu nhiên chứ.” Ta nhìn Dương Thu Thủy bình tĩnh nói: “Từ nay về sau, không được phép của ta, không được nhắc tới Lan Vọng Ca là muội muội của ta, rõ rồi chứ?”

“Rõ, chủ nhân.” Dương Thu Thủy thưa khẽ một tiếng, sau đó nói: “Tiểu Lan, sở dĩ lớn lên cùng tổ sư gia giống nhau như thế, tất cả đều là lúc nàng xuất sinh, liền kinh lịch qua ‘Sinh mệnh tẩy lễ’ của Lâm Phượng các, mới bất tri bất giác lớn lên cùng tổ sư gia càng ngày càng giống, nguyên nhân là do nàng còn chưa hoàn toàn đem chỗ tốt mà ‘Sinh mệnh tẩy lễ’ tiêu hóa hết. Đợi thêm trăm năm nữa, Tiểu Lan tiến vào cảnh giới thiên giai thượng phẩm, liền tự động thay đổi tướng mạo, từ từ biến lại hình dạng nguyên lai.”

Chân mày ta vừa động: “Sinh mệnh tẩy lễ? Thứ đó là gì?”

27-01-2010, 02:58 PM

Cực Phẩm Chiến Thần



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.