Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 143: Sơ chí lâm phượng






Mấy ngày sau, một tin tức truyền ra, Lục Đỉnh từ trong Khu vực 9 được xưng là nghiêm mật nhất thoát ra ngoài!

Thế nhân kinh ngạc! Đối với một loại hậu nhân Hán gian cùng với dã tâm điên đảo liên bang, mọi người tự nhiên vui lòng thấy hắn thiên đao vạn quả. Mặc dù Tân liên bang không có án tử hình, nhưng mà giam chung thân cũng có thể! Lại không ngờ được, mới qua mấy ngày, Lục Đỉnh lại có thể đào thoát? Nhưng là từ trong nhà giam Khu vực 9 thoát ra?

Khu vực 9 là chỗ nào chứ? Đó là nơi giam cầm các tội phạm hung cùng ác cực, được xưng là nơi phòng thủ nghiêm mật nhất chỉ sau Minh thủ phủ, ngay cả chỗ này cũng để cho Lục Đỉnh công nhiên đào thoát? Mọi người cảm giác không thể hiểu nổi.

Mặc dù không dám tin, nhưng Lục Đỉnh đào thoát là sự thật, hơn nữa, hắn một khi chạy thoát, liền như đá ném xuống biển, không tìm được bóng dáng tăm hơi.

Mà tiêu điểm chú ý của mọi người – Dương Đào, trong mấy ngày này, thủy chung không xuất hiện lại, phảng phất như ngày nó cùng theo cô gái Tiểu Lan thần bí đó rời đi, liền như biến mất khỏi thế giới này.

Về phần cô gái Tiểu Lan, liên bang điều tra, phát hiện tư liệu nàng cực kỳ rõ ràng, quả thật có người tên Tiểu Lan này. Nhưng tra kỹ càng lại, rốt cuộc phát hiện, toàn bộ tư liệu này là giả, không hề có nàng, Tiểu Lan không phải là Tiểu Lan!

Tiểu Lan này như từ hư không xuất hiện, làm cho người ta không tra nổi nửa điểm lai lịch! Vậy, cô gái Tiểu Lan mang tu vi thiên giai trung phẩm rốt cuộc có địa vị gì? Liền trở thành một đoàn bí ẩn.

.....

Bọn họ tự nhiên tìm không được Dương Đào và Tiểu Lan, bởi chúng ta đã không còn ở thế giới này nữa! Đây là ngày thứ mấy rồi? Ngày thứ sáu hay ngày thứ bảy? Ta đối với thời gian đã bắt đầu mơ hồ rồi.

Ngày ấy ta cùng Tiểu Lan tiến vào không gian liệt phùng, liền cảm giác bên ngoài có một cảm giác áp bách kỳ lạ, nhưng nghe Tiểu Lan căn dặn trước, không vận kình chống cự. Ngay sau đó, ánh sáng chợt lóe, ta cùng nàng xuất hiện trong một mảnh hư không.

Đây là một nơi như trong vũ trụ không gian, cũng không có tinh cầu, chỉ ở xa xa, mơ hồ chứng kiến một điểm ánh sáng màu trắng.

Ta cùng Tiểu Lan cứ như vậy lẳng lặng phiêu phù trong hư không. Trong không gian không có không khí, nhưng đối với ta mà nói không có trở ngại gì, bởi tới bậc tu vi bây giờ, hoàn toàn có thể nhịn thở hai tháng hoặc dài hơn, hoàn toàn bằng vào năng lượng bản thân mà thỏa mãn nhu cầu thân thể.

Mà bởi không có không khí, cho nên hoàn cảnh bây giờ là chân không, áp lực từ bốn phía chèn ép thân thể. Nhưng đối với thân thể của ta bây giờ mà nói, thừa nhận chút xíu áp lực đó không tính là gì cả, trực tiếp coi như không có.

Tiểu Lan liếc nhìn ta, truyền âm nói: “Hoàn cảnh này cùng loại với không gian, ngự khí phi hành như thường là được, bắt kịp ta.”

Nói rồi, thân thể chợt lóe lam quang, liền biến thành một đạo lưu quang, hướng đến điểm sáng duy nhất mà đi.

Ta lập tức theo sát. Tốc độ hai người cực nhanh, không tới vài phút điểm sáng trước mặt chúng ta đã lớn hơn rất nhiều, lúc này ta mới nhìn rõ ràng, đó là một tòa đại lục phiêu phù trong hư không!

Nói là đại lục cũng không chính xác, nói đúng hơn, đó là một hòn đảo, một hòn đảo hình tròn! Bên trên xây dựng đủ các kiến trúc cổ quái,nhưng bày bố mỹ quan, tự thân kiến trúc đúng là quỷ thủ thần công, hơn nữa lưu quang lập lòe! Một đám mây ngũ sắc mơ hồ bao phủ cả hòn đảo. Từ xa nhìn lại, cả hòn đảo như một tiên cảnh trong truyền thuyết.


Hai người trước ngũ thải hà quang dừng lại, tay Tiểu Lan kết mấy cái ấn pháp, một đạo phù chú mang theo mấy ký tự kỳ quái bằng chân khí màu lam phát ra từ tay nàng, đánh lên ngũ thải hà quang.

Chỗ đánh trúng lập tức xuất hiện gợn sóng rất nhỏ, một hình dáng cửa vào xuất hiện trước mặt chúng ta. Tiểu Lan liếc ta phía sau một cái, ý bảo ta theo sát.

Ta liền theo sau Tiểu Lan, cùng nàng tiến vào trong ngũ thải hà quang.

Vừa đi vào, ta liền phát hiện được bất đồng, đầu tiên là có thể hô hấp, hơn nữa không khí cực kỳ trong lành, cùng không khí Địa Cầu không cùng một cấp bậc, hít một lần làm cho người ta có cảm giác thần thanh khí sảng. Hơn nữa, trong nháy mắt, ta liền cảm giác ngoại giới có một loại khí tươi mát, loại khí tươi mát này trực tiếp xuyên thấu qua da, như là trút vào cơ thể của ta mà tới!

Cổ khí tươi mát này vừa vào trong cơ thể, liền hóa thành một dòng chảy thanh lưu, rất nhanh lưu chuyển qua kinh mạch toàn thân của ta, để cho cả người ta sảng khoái như trời nóng uống một cốc nước đá mát lạnh, cả người sảng khoái, làm ta không nhịn được mà nhắm mắt lại, tinh tế đánh giá cảm thụ tuyệt vời này.

Sau đó ta lại phát hiện, tâm tình ta tựa hồ bình tĩnh lại, vốn bởi nhập ma mà sinh ra một số tâm tình phiến diện, tựa hồ trong nháy mắt tiêu thất. Ở giờ khắc này, ta như đã biến lại nguyên lai chính mình.

Từ từ, ta mở mắt ra, trong ánh mắt một mảnh bình thản, không có bạo lệ, không có máu tanh.

Vẻ mặt Tiểu Lan mỉm cười nhìn ta, nói: “Cảm giác như thế nào? Có phải thư thái rất nhiều không? Đây là tổ tông chúng ta lưu lại nhân uân khí, không chỉ riêng gì trợ giúp người ta ngưng thần tĩnh tâm, ở đây tu luyện, tốc độ so với Địa Cầu nhanh hơn không chỉ gấp đôi.”

Ta không nói gì, trong đầu chỉ không ngừng hiện lên hết thảy kinh nghiệm của đoạn thời gian qua, ta trong trí nhớ kia, ánh mắt lạnh băng, tươi cười tàn nhẫn, làm cho trong lòng ta cũng phải phát lạnh.

Một lúc lâu, ta khẽ thở dài, nói: “Cám ơn ngươi, nếu tiếp tục đi xuống, thật không biết ta cuối cùng sẽ biến thành dạng gì nữa.”

Tiểu Lan mỉm cười, nói: “Bây giờ cảm ơn còn sớm lắm, ma tính trong cơ thể ngươi còn chưa hoàn toàn thanh trừ, chỉ là tạm thời biến mất mà thôi, ngươi nếu muốn hoàn toàn trở lại là mình, cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy.”

“Tóm lại Lâm Phượng các các người có biện pháp đúng không?”

Ánh mắt ta chuyển hướng nhín hòn đảo phiêu phù cách đó không xa, đang có ba đạo nhân ảnh đang rất nhanh bay tới bên này, nói: “Không biết mất bao nhiêu thời gian mới có thể hoàn toàn khu trừ ma tính trong cơ thể ta?”

Tiểu Lan trả lời: “Việc này phải xem tình huống ngươi nhập ma nông sâu mà định liệu.”

“Tiểu Lan!” Trong ba đạo nhân ảnh có một người phát ra tiếng kêu.

Ánh mắt Tiểu Lan chuyển hướng ba người, truyền âm nói: “Ba vị sư tỷ tới, chờ chút nữa ngươi không nên nói chuyện, hết thảy đều giao cho ta.”

Bóng người nhoáng lên một cái, ba mỹ nữ mỹ lệ vô cùng xuất hiện trước mặt chúng ta, mà trên người họ, mặc một bộ quần áo bằng vải truyền thống, đều là một thân khinh sa, nhẹ nhàng lay động, lại phối với dung mạo tuyệt thế của các nàng, như là tiên nữ. Ngay cả ta, cũng không khỏi ngây người.

Thấy ta ngơ ngác nhìn ba người các nàng, ba tuyệt thế mỹ nữ liếc nhìn ta, trong mắt hiện lên một tia tò mò cùng khinh miệt.

“Trước đó ngươi nói đúng, Lâm Phượng các tập trung đều là mỹ nữ... ngoại trừ ta ra.” Thanh âm Tiểu Lan truyền vào đầu ta, để ta từ trong trầm mê tỉnh táo lại. Không khỏi thầm nghĩ xấu hổ, nhưng cũng kinh ngạc Lâm Phượng các quả nhiên danh bất hư truyền, ba nữ tử này, không ai không phải tuyệt thế mỹ nữ vạn người chọn một, cũng không biết làm sao Lâm Phượng các thu dưỡng được?

“Tiểu Lan, ngươi không phải xuất ngoại lịch lãm sao? Làm sao mới qua ba năm đã quay trở lại?” Một mỹ nữ nhìn lớn tuổi nhất hỏi Tiểu Lan, trong giọng nói tràn đầy nghi hoặc, quay đầu nhìn ta có chút cảnh giác, “Còn có, hắn là ai vậy? Ngươi chẳng lẽ quên Lâm Phượng các không thể tùy tiện để ngoại nhân đi vào sao? Ngươi dẫn hắn đi vào cũng được, lại không thi triển mê hồn thuật, nếu để hắn tiết lộ bí mật xuất nhập của Lâm Phượng các chúng ta, ngươi có thể đảm đương nổi không!”

Trong mấy câu cuối cùng ngữ khí đã mang theo chút nghiêm lệ và trách móc.

“Tiểu Lan, mặc dù tông chủ sủng ái ngươi, nhưng lần này ngươi cũng quá lớn gan rồi, dù cho chúng ta cùng cầu tình xin tha, coi chừng sư phụ cũng sẽ không dễ dàng tha cho ngươi được.” Một mỹ nữ khác nói, vóc người nàng nhỏ nhắn xinh xắn, tướng mạo nhu nhược nhã nhặn, giọng như chuông reo.

Một mỹ nữ kia cũng lộ thần sắc lo lắng và trách cứ, ánh mắt nhìn ta cũng trở nên rất bất thiện, rồi đột nhiên thần sắc khẽ biến, ánh mắt lại lộ vẻ kinh dị.

“Ba vị sư tỷ bớt giận, tình huống người này đặc thù, nên gặp tông chủ rồi hãy nói tiếp!” Tiểu Lan trong miệng thì nói vậy, nhưng ta phát hiện nàng cũng dùng phương thức truyền âm hướng ba mỹ nữ kia đối thoại.

Ta không khỏi tò mò, có cái gì mà không thể để cho ta nghe được? Tâm niệm vừa động, đuổi theo một tia chân khí mỏng manh, lập tức nghe được thanh âm trong đó: “Ba vị sư tỷ, các người nhìn hắn giống ai?”

Ta giống ai chứ? Ta không phải chính là Dương Đào sao? Còn có thể giống ai nữa? Ta không nghĩ mình có khuôn mặt của minh tinh được.

Ba mỹ nữ nọ nghe Tiểu Lan nói xong, lúc này mới phá lệ nhìn thật chăm chú. Ta chú ý tới, ngoại trừ một mỹ nữ vẫn chưa nói chuyện trong ánh mắt hiện một tia quang thải kỳ dị ra, hai người khác đầu tiên là nghi hoặc, sau đó là giật mình, cuối cùng ánh mắt nhìn ta có chút cổ quái.

Mà biến hóa ánh mắt này đều diễn ra ngay lập tức, nếu không phải ta biết trước, cố tình quan sát, còn thật là không thế phát hiện được.

“Đã như vậy, hết thảy để gặp tông chủ rồi nói chuyện tiếp.” Nữ tử niên kỷ lớn nhất bình tĩnh nói, liếc nhìn ta một cái, trong mắt như giấu diếm thần sắc gì đó.

Hào khí có vẻ trầm muộn, ta cùng Tiểu Lan bay phía trước, nhưng ta lại cảm giác phía sau có ba ánh mắt đều đang đánh giá ta, làm cho cả người ta không được tự nhiên. Mặc dù không rõ Tiểu Lan nói là có ý gì, nhưng ta cũng không định bây giờ hỏi ra lời. Lúc này, giả ngu thì tốt hơn.

Nhìn ra được, trên hòn đảo phiêu phù này không nhiều người, một đường phi hành, nhưng cũng chỉ gặp được mười người, các nàng không ngoại lệ đều là nữ giới, hơn nữa đều là tuyệt sắc.

Thấy được chúng ta, đều rất mừng rỡ chào hỏi Tiểu Lan, ánh mắt nhìn ta lại tràn ngập tò mò. Tới lúc này, ta cũng không dám xem thường Lâm Phượng các nữa, bởi ta phát hiện, kể cả ba nữ tử trước đó ta gặp ở bên trong, hơn mười người, mặc dù tuổi so với ta không lớn hơn bao nhiêu, nhưng kém cõi nhất, cũng đã có tu vi địa giai trung phẩm, trong đó năm sáu người lớn nhất, tu vi cũng đã đạt được thiên giai hạ phẩm, làm sao mà không giật mình cho được?

Đoàn người trực tiếp tiến tới một kiến trúc lớn nhất ở trung tâm của đảo, làm cho ta thấy kinh dị, kiến trúc này không phải do bất cứ tài liệu nào cấu tạo thành, tất cả hoàn toàn là bằng năng lượng mà duy trì hình thái kiến trúc!


Thuần túy là kiến trúc năng lượng! Ta không khỏi thở dài, trên đời này, sợ rằng cũng chỉ có Lâm Phượng các mới xa xỉ như thế!

Mà kiến trúc này cổ kính mà không thiếu trang nhã, đối với ta mà nói, lại là bổ phẩm tuyệt giai, nếu không phải bởi vì mạnh mẽ khắc chế, sợ rằng kiến trúc bằng năng lượng khổng lồ này, đã như tràng giang đại hải điên cuồng tiến vào cơ thể ta như rồi. (@ ngất, hắn đi coi nhà người ta chỉ nghĩ tới ‘ăn’ mà thôi)

Đoàn người đi vào trong kiến trúc năng lượng, trong lòng ta đối với kiến trúc kỳ lạ này tò mò không thôi, đánh giá xung quanh, nhưng phát hiện vô luận là thứ gì hoặc hoa văn trên tường, nếu không phải mơ hồ có lưu quang chớp động, thật là làm cho người ta không phân được thật giả.

Trong lòng than thở đồng thời ta cũng sợ hãi, nếu kiến trúc này mà do người ta khống chế kiến tạo mà thành, vậy người kiến tạo kiến trúc này, cái khác không nói, chỉ riêng năng lực không chế đối với phần năng lượng này, dù là ta cũng tự thẹn không bằng!

Mới đi không tới vài bước, liền có hai nữ tử mặc khinh sa mỉm cười phiêu phù mà tới, cả hai đều có tu vi thiên giai trung phẩm! Trong đó một người nói với chúng ta: “Tông chủ có lệnh, có khách phương xa tới, mời khách nhân đến gặp ở Bích Thủy biệt viện.”

“Nga! Vậy sao? Như vậy cám ơn Vân Trần, Vân Ý hai vị sư tỷ rồi!” Tiểu Lan mỉm cười nói với hai nàng, xem ra rất thân thiết.

Hai nữ tử nọ mỉm cười, như thâm ý liếc ta một cái, liền đi trước dẫn đường. Mà ba nữ tử theo kia cũng tự động dừng lại, đưa mắt nhìn chúng ta đi xa.

“Tâm tỷ, ngươi nói coi, hắn thật sự là người kia sao? Nhìn qua thật giống nha!” Nữ tử vóc người nhỏ nhắn kia thấy chúng ta đi xa, lập tức nói.

“Nhìn rất giống, nhưng mà, chắc chỉ là trùng hợp thôi...” Một nữ tử ở bên suy đoán.

Nữ tử lớn nhất liếc các nàng cảnh cáo: “Cái gì cũng không cần nói, sự thật ra sao, sau này tự có phân hiểu, các ngươi không cần mồm mép bậy bạ. Nếu không tông chủ trách tội xuống, đem các ngươi cấm bế!”

Đối với cấm bế, hai nữ nhân có chút e ngại, hai mắt nhìn nhau đều le lưỡi ra, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Bích Thủy biệt viện cách kiến trúc năng lượng này không xa, nhưng trên đường đi tới, đủ các loại kỳ hoa dị thảo, còn có nhiều sinh vật bề ngoài kỳ quái thỉnh thoảng chạy qua, là cho ta không khỏi nhìn kỹ.

Lúc ta đang trầm mê trong thưởng thức phong cảnh, liền nghe một tiếng “Tới rồi”, thân thể dừng lại, thấy cách đó không xa, có một hồ bạc thật to, ở giữa hồ lại có một tiểu đình bát giác, ngoài đình có một tấm lụa mỏng, mơ hồ có một thân ảnh nữ tử xuất hiện bên trong đình.

Thấy bóng ảnh nữ tử này, không biết tại sao, trong lòng nhảy mạnh, phảng phất như có một loại ấm áp, một cảm giác quen thuộc chảy xuôi trong lòng, trong nhất thời ngốc ra bất động.

Hai nữ tử mang theo ta đến đây hai mắt liếc nhau, liền vô thanh vô thức lui xuống, chỉ để lại ta và Tiểu Lan.

Mà Tiểu Lan, nhìn về nữ tử trong đình, hai mắt tràn ngập vẻ sùng kính, phảng phất như quên mất bên người còn có ta, chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng mơ hồ.

Một tiếng vang nhẹ nhàng truyền vào tai ta, không, hẳn không phải truyền vào tai, mà trực tiếp truyền vào lòng của ta. Như trên mặt hồ yên lặng, rơi xuống một giọt người, vốn tâm bình lặng không gợn sóng, lúc này nổi lên tầng tầng rung động.

Ta không động, cũng không suy nghĩ nhiều, hết thảy đều là tự nhiên. Tiếp theo, tiếng thứ hai vang lên.

Một tiếng này, so với âm diệu kia cao hơn một chút, nhưng vẫn kéo dài liên tục, phảng phất như đôi tay tình nhân vuốt ve hai má, làm cho người ta không nhịn được nhắm mắt hưởng thụ.

Là tiếng đàn. Trong đầu ta vừa xuất hiện ý nghĩ, liền lập tức bình tĩnh lại, cả người như đắm chìm trong một thế giới nước, được bao dung, được khoan dung, ở trong lòng đầy cảm giác an toàn, như ngủ không ngủ, như tỉnh mà không tỉnh.

Tiếng thứ ba vang lên, âm thanh trầm thấp hơn nhiều, như mưa rơi trên lá sen, nhẹ nhàng, lăn tăn, chậm rãi... Trong nháy mắt này, tâm ta như được nước mưa thanh tẩy, cả thân tâm, đều tiến vào một hoàn cảnh kỳ diệu. Trước mắt, như là một mảnh màu trắng, nhu hòa như chiếc bánh kem, một màu trắng thuần khiết...

Chẳng biết qua bao lâu, cảm giác như vậy chậm rãi tán đi, ta từ từ mở mắt, lúc này Tiểu Lan đã không còn bên cạnh. Nhìn thân ảnh mơ hồ trong đình, ta khẽ nói hai chữ: “Đa tạ.”

Trong nháy mắt ta mở mắt ra, ta cũng hiểu được, vừa rồi người ở trong đình kia, mượn nhờ tiếng đàn, trợ giúp ta tẩy trừ ma tính trong lòng, qua ba tiếng cầm hưởng này, ma tính trong lòng ta cũng đã bị quét đi năm sáu phần mười.

“Đáng tiếc...” Trong đình vang lên thanh âm sâu kín của nữ tử, chỉ là hai chữ, nhưng làm cho lòng người tâm phiền ý muộn, theo tâm tình của nàng, như trong nháy mắt truyền nhiễm xung quanh, làm cho người ta cũng cảm thấy đáng tiếc.

“Đáng tiếc cái gì?” Ta hỏi.

Nữ thanh kia nhẹ nhàng nói: “Thanh Thần Ngũ Âm ta mới luyện được tam âm, nếu là ngũ âm đều xuất, ma tính trong cơ thể ngươi, lúc này hẳn phải tiêu trừ. Thanh Thần Ngũ Âm chỉ dùng một không thể có lần hai, muốn khu trừ ma tính trong cơ thể ngươi đã không có biện pháp nữa.”

Ta trầm mặc, sau đó chậm rãi nói: “Chúng ta biết nhau sau?”

Không biết vì sao, trong lòng ta đối với nữ tử chưa gặp mặt này có một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc.

“Trước kia nhận hay không nhận không trọng yếu, trọng yếu chính là, bây giờ chúng ta đã gặp mặt rồi, không phải sao?” Nữ thanh mềm mại mà dễ nghe, một câu kế tiếp, lại làm cho ta có một cảm giác cổ quái: “Người không thể luôn sống trong quá khứ, cuộc sống bây giờ, người bây giờ, mới là thứ đáng quý trọng nhất....”

Nàng nói điều này có ý gì? Chẳng lẽ nàng biết bí mật của ta?

Phảng phất như biết suy nghĩ trong lòng ta, nữ thanh khẽ thở dài, nói: “Vừa rồi trong tiếng đàn, hai người chúng ta tâm ý tương thông, ý nghĩ trong lòng ngươi, bí mật trong lòng ngươi, ta đều biết tất cả.”

Oanh! Trong đầu ta nổ mạnh. Quả nhiên, bí mật lớn nhất của ta, cuối cùng cũng bị người ta biết được! Ta không phải là người trong thời đại này!

Thầm hít một hơi, miễn cưỡng bảo trì tỉnh táo,ta từ từ nói: “Nếu là tâm ý tương thông, vậy tại sao ta lại không cảm giác được bí mật trong lòng ngươi?”


Nữ thanh nhẹ nhàng trả lời: “Tu vi ngươi không bằng ta, nếu ta không muốn cho ngươi biết, ngươi tuyệt sẽ không có khả năng biết.”

Ta nghe xong lời này, sắc mặt trở nên cổ quái, hỏi: “Thần giai?”

“Thần giai... Ngươi cũng biết là lịch sử chỉ có hai người đạt được thần giai?”

Ta gật đầu nói: “Biết, là thời Cuộc chiến đại diệt tuyệt Lan Vọng Ca và Hoàng của thú tộc Hoàng Thiên Định.”

“Đúng vậy, hơn bảy ngàn năm qua, hai vị tiền bối tạo hóa thông thiên mới tựu thành thân thần giai, tiểu nữ tử nào có tài cán gì, cũng xứng được xưng thần? Bất quá chỉ là thiên giai đỉnh phong mà hôi...” Nữ thanh lại thở dài: “Nói tới, lúc đó cường giả mạnh nhất loài người Lan Vọng Ca, cũng cùng bổn môn có sâu xa.”

“Nga?” Trong lòng vừa động, phỏng đoán trong đầu cũng dần rõ ràng hơn.

Chỉ nghe nữ thanh chậm rãi nói tiếp: “Bởi vì nơi này, từng là chỗ ở của Lan Vọng Ca. Lan Vọng Ca bằng khả năng thông thiên, phá toái hư không, khai mở một cảnh địa thế ngoại đào viên. Sau bởi vì một sự tình, Lan Vọng Ca không thể không rời khỏi nơi này, liền đem nơi này giao cho một đệ tử và hai bằng hữu. Sau khi nàng đi, liền biến mất vô tung, không ai biết nàng đi đâu.”

“Lúc ấy thế cục Địa Cầu hỗn loạn, loài người nguyên khí đại thương, cựu văn minh mai một tàn lụi. Vì chấm dứt loạn thế, chỉnh hợp loài người, đệ tử của nàng và hai người bằng hữu cùng nhau sáng kiến Lâm Phượng các. Hơn nữa, trong hai vị bằng hữu của Lan Vọng Ca, có một người mang lòng tranh phách thiên hạ, Lâm Phượng các liền ủng hộ người bằng hữu nọ. Trải qua cố gắng trăm năm, rốt cuộc kết thúc phân tranh của loài người, sáng tạo chánh quyền duy nhất của nhân loại, sau đó chính quyền tiếp tục phát triển, biến thành Chính phủ liên bang ở hiện tại.”

Ta nghe được trong nội tâm khiếp sợ không thôi, không nghĩ tới, chính phủ liên bang và Lâm Phượng các trong đó còn có ngàn dây vạn mối liên lạc! Đoạn bí mật này nếu lưu truyền ra ngoài, dám chắc khiến cho loài người một trận đại chấn!

Nữ thanh lại không để ý suy nghĩ trong lòng ta, chỉ là tiếp tục nói hết: “Mà một bằng hữu của Lan Vọng Ca, chỉ một lòng say mê võ học, danh phó kỳ thật là Vũ Si, nguyện vọng cả đời là nghiên cứu cực hạn võ học, hắn cũng là người có hy vọng nhất ngoại trừ Lan Vọng Ca và Thiên Định, đạt tới được thiên giai. Sau khi chính phủ tân liên bang thành lập, hắn liền tiêu thanh biệt tích, đợi mấy ngàn năm sau truyền nhân của hắn đột nhiên xuất hiện, truyền nhân này không gì không thể, khai mở một hệ thống mô phỏng thực tại ảo, sáng tạo Cực đạo chiến võng, đồng thời truy cầu võ học cực chí, bồi dưỡng ra vô số tinh anh cho nhân loại, để lại công tích bất hủ...”

Ta nghe mà trợn mắt há mồm, không ngờ được, ngay cả Cực đạo chiến võng cũng có liên hệ với Lâm Phượng các, hai vị bằng hữu này của Lan Vọng Ca, thật đều trâu bò quá mức rồi! Đồng thời cũng hiểu được, trách sao Lâm Phượng các đối với quán quân Cực đạo võ hội lại để tâm tới như thế, nguyên lai là có một tầng quan hệ ở bên trong.

Một lúc lâu mới hồi thần lại, mắt ta nhìn chằm chằm thân ảnh mơ hồ trong đình, đôi mắt vận hết mục lực, nhưng không cách nào phá được tầng lụa mỏng kia, thấy được bóng lưng chân thật của nữ tử nọ.

Ta chậm rãi hỏi: “Ngươi sao lại nói cho ta biết những điều này? Nếu ta đoán đúng, bí mật như vậy, cũng không phải người nào tới cũng nói được? Nếu như vậy, những quán quân Cực đạo võ hội trước kia tới Lâm Phượng các, đã đem đoạn bí văn này truyền bá cho mọi người đều biết rồi.”

“Không sai.” Trong thanh âm nữ tử không chút gợn sóng: “Đoạn điển cố này mặc dù từ miệng các đời Tông chủ Lâm Phượng các đời đời truyền lưu, nhưng mà, chưa bao giờ tiết lộ cho người ngoài. Bảy ngàn năm qua, ngươi cũng là ngoại nhân đầu tiên nghe được đoạn điển cố này... Không, ngươi cũng không được xem như ngoại nhân...”

Khóe mắt giật giật vài cái, cố nén cơn sóng trong lòng, trầm giọng nói: “Ngươi nói như vậy, là có ý gì? Tại sao ta không xem như ngoại nhân?”

Một trận gió nhẹ thổi qua, nhấc lên một góc tấm lụa mỏng ngoài đình. Đồng tử ta co rút lại, bởi trong nháy mắt này, ta nhìn qua góc hở đó, phát hiện trong đình không có ai! Một cổ lạnh lẽo chạy dọc khắp sống lưng. Vậy vừa rồi người cùng ta nói chuyện lâu như vậy ở đâu chứ? Không phải lâu như vậy ta đều nói chuyện cùng quỷ?

“Chân phi chân, giả phi giả, hoa phi hoa, diệp phi diệp. Sự gian đủ loại, có thứ gì là rõ ràng đây... Tiểu Lan, ngươi dẫn khách nhân tới ‘Tương vọng cư’.” Nữ thanh mờ mịt nhẹ nhàng truyền đến, như là nói cạnh bên tai mình.

“Rõ.” Tiểu Lan từ ngoài bay vào trong, hạ xuống trước mặt ta, nói: “Dương Đào, xin mời theo ta.”

Mà ta lại vẫn còn trong rung động, chênh lệch giữa thiên giai trung phẩm và thượng phẩm, đúng là lớn như thế? Bây giờ ta phản ứng lại, vừa rồi luôn nói chuyện cùng ta, chỉ là do Tông chủ Lâm Phượng các dùng năng lượng biến ảo mà thành huyễn ảnh, ta đúng là một chút cũng không phân biệt ra được?

Trong lòng tràn ngập rung động, ta đi theo Tiểu Lan, chầm chậm bay hơn mười phút, tới một chỗ xung quanh tràn ngập sương mù. Với nhãn lực của ta, cũng hoàn toàn không nhìn thấu được tầng sương trắng đó. Mà bên ngoài tầng sương, có ba nữ tử, thấy chúng ta đến, liền có người nói: “Tiểu Lan, cấm địa trong các, không được tùy ý tiến vào, ngươi không biết sao?”

Tiểu Lan nói: “Tông chủ có lệnh, để ta dẫn vị khách nhân này vào ‘Tương vọng cư’.”

“Để cho họ vào đây đi.” Nữ thanh lại như truyền từ chân trời đến.

Ba nữ tử nghe được giọng nói, lập tức cung kính thưa vâng, sau đó tránh đường ra.

Mà sương trắng nó, như vật sống, cũng tự động mở ra một thông đạo cho người tiến vào, thật sự quá quỷ dị.

Hai người đi vào trong thông đạo do sương trắng tạo thành, ta không nhịn được tò mò: “Tiểu Lan, màn sương này cho ta cảm giác, hình như là vật sống vậy, thế là sao?”

Tiểu Lan mỉm cười, nói: “Không phải hình như sống, mà là nó quả thật là vật sống. Không riêng gì màn sương, cả tòa Huyền Không thành này, cũng có thể nói là sống. Tổ sư bản lĩnh thông huyền, hơn nữa phương pháp vận dụng thần kỳ, làm cho Huyền Không thành trở thành Tánh mạng thành, để Huyền Không thành này tự mình có được ý thức, nếu gặp phải ngoại địch, nó có thể tự tiến hành chống cự phản kích! Ngươi trước đó cũng thấy được kiến trúc tạo thành từ năng lượng, kiến trúc như vậy ở Huyền Không thành có rất nhiều, đều là do Huyền Không thành tự mình xếp đặt kiến tạo, có lẽ hôm này bộ dáng này, ngày mai lại đổi thành một dạng khác. Chúng ta đều quen gọi Huyền Không thành là Tiểu Huyền, hắn thật sự rất nghịch ngợm.”

25-01-2010, 01:39 PM

Cực Phẩm Chiến Thần



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.