Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 318: Ngô gia có hỷ (1)




Quân Bắc Hàn sững sờ, tay run lên, quay đầu nhìn Mộ Thanh Yên đang ngủ, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
Thanh Yên mang thai!
Hắn sắp làm phụ thân rồi sao?
Đây là hài tử của Thanh Yên và hắn!
Đầu Quân Bắc Hàn trống rỗng, vậy mà không biết nên phản ứng như thế nào.
Hắn vươn tay  nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Mộ Thanh Yên, trong mắt, trong tay tràn đầy tình yêu cùng hạnh phúc.
Thấy một màn như vậy, thái y khiếp sợ không thôi, nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn nữa.
“Mấy tháng?”
“Thưa, thưa hoàng thượng, hơn hai tháng.”
“Ngươi đứng đầu thái y viện, là một người thông minh.”
Thái y quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân run rẩy, toát mồ hôi lạnh.
“Trẫm có phải bạo quân hay không, thường do biểu hiện của các đại thần quyết định. Trẫm sẽ cho người đưa người nhà ngươi đến chiếu cố thật tốt, mà ngươi, hãy dùng toàn bộ tâm tư chăm sóc thái hậu đi.”
“Vi, vi thần, tuân, tuân mệnh...”
“Đứng lên đi, đứa bé này cần phải được chăm sóc, trẫm muốn nó khỏe mạnh sinh ra, biết không?”
“Vi, vi thần lĩnh chỉ.”
“Đi kê thuốc đi, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tự ngươi rõ ràng.”
“Vi thần xin cáo lui.”
Thái y rời khỏi, Quân Bắc Hàn đặt tay Mộ Thanh Yên vào lòng bàn tay mình.
Hắn cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm Mộ Thanh Yên, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, cười sâu tới tâm khảm.
“Thanh Yên, chúng ta có hài tử, chúng ta có hài tử!”
Thời gian thoáng cái, một đêm vội vã trôi qua, khi Mộ Thanh Yên tỉnh dậy đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Thái y tự tay xem mạch cho Mộ Thanh Yên, thần sắc thả lỏng một chút.
Quân Bắc Hàn một đêm không ngủ ngồi ở bên giường Mộ Thanh Yên.
“Thế nào?”
“Thai khí đã ổn định, chỉ là trong lúc mang thai, không nên...hành phòng*... Cho nên...”
*ấy ấy ấy á:)))))
“Trẫm biết rồi, còn gì nữa không?”
“Còn rất nhiều hạn chế, vi thần cũng không nói hết, không bằng để vi thần viết quy tắc chi tiết rồi giao cho cung nữ bên cạnh thái hậu.”
“Ừ, chuẩn.”
“Thuốc dưỡng thai thần đã tự mình sắc xong, sẽ không kê sai, cho thái hậu nương nương uống xong là được.”
“Ừ”
“Vậy vi thần xin cáo lui, đợi sau giờ ngọ thần sẽ quay lại xem mạch cho thái hậu nương nương.”
“Ngươi nói cái gì?”
Giọng nói Mộ Thanh Yên truyền đến từ trong giường, nàng mở hai mắt, quay đầu, yếu ớt nhìn thái y quỳ gối bên giường.
“Thanh Yên, nàng tỉnh rồi?”
“Thái y, ngươi vừa mới nói cái gì?”
Thái y ngẩng đầu, khó xử nhìn Quân Bắc Hàn, Quân Bắc Hàn gật đầu.
“Bẩm thái hậu, vi thần đã nấu thuốc dưỡng thai cho người, uống xong là được.”
“Dưỡng... Thai?!”
Một đạo sấm sét bổ xuống đầu Mộ Thanh Yên, nàng, nàng mang thai?
“Đi xuống đi.” Quân Bắc Hàn phất tay.
Thái y lui ra, trong tẩm điện chỉ còn hai người Mộ Thanh Yên cùng Quân Bắc Hàn.
Quân Bắc Hàn bưng bát thuốc thái y đưa tới, thổi một chút, đưa tới bên miệng Mộ Thanh Yên đút cho nàng.
Mộ Thanh Yên đang còn khiếp sợ chưa phục hồi tinh thần.
“Thanh Yên? Trước tiên uống thuốc đã, ngoan nào.”
Mộ Thanh Yên vô thức vươn tay đặt trên bụng mình, trong lòng có một cảm giác rất kỳ diệu.
“Thanh Yên, ngoan, trong bụng còn có hài tử của chúng ta, uống thuốc trước đã.”
Mộ Thanh Yên ngẩng đầu nhìn Quân Bắc Hàn: “Hài tử... của chúng ta?”
Quân Bắc Hàn sầm mặt lại: “Nếu không còn có thể là của ai?”
“Mấy tháng?”
“Hơn hai tháng.”
Mộ Thanh Yên im lặng, nàng có chút hoảng hốt, trong bụng của nàng, lại có tiểu bảo bảo.
“Trẫm nỗ lực ba tháng, cuối cùng cũng không uổng phí.”
Quân Bắc Hàn cười đến ôn nhu lại cưng chiều: “Ngoan, uống thuốc trước đã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.