“Phải nghe đại phu. đây là do đại phu căn dặn.”
Đoạn Ngọc La nói xong, làm tư thế tiễn khách với Quàn Bắc Hàn. hướng về phía gian phòng hắn được phàn đến.
“Hề Minh Dật!”
Quản Bấc Hàn nghiến rãng nghiến lợi. hẳn biết ngay tến nàv khôn2 có hảo tâm đâu!
“Đi thôi đi thỏi. Thanh Yèn tỷ tỷ. Để muội xem vết thương cho tỷ.”
Đoạn Ngọc La nói xong lôi kéo Mộ Thanh Yến trở về phòng, để lại một mình Quân Bắc Hàn nội tâm tan vờ đứng tại chỗ.
Rò ràng ban nãy nhận nương tử. buổi tối đã bị đuổi ra khôi phòng?
Quân Bắc Hàn sẳc mặt vô cùng đen, mấy kè cướp nương tử của ta đều chờ đó cho ta!
Bên trong phòng, ngọn đèn thắp sáng, ánh đèn lay động in bóng hai người trên cửa sổ.
“Có chuyện muốn nói với ta phải không?”
Mộ Thanh Yên nhìn Đoạn Ngọc La, chớp chớp mắt.
“Thanh Yên tỷ tỷ, tỷ quá thông minh!”
“Nói đi.”
Mộ Thanh Yên bất đắc dĩ cười, hơn nửa tháng không gặp, vất vả lắm mới gặp được mà buổi tối đầu tiên đã bị đuổi ra ngoài cửa, Quân Bắc Hàn chắc đang phát điên ở bên ngoài.
“Thanh Yên tỷ tỷ, đêm nay muội có thể ngủ cùng tỷ không?”
Mộ Thanh Yên sửng sốt, sau đó lại nói: “Được.”
Đoạn Ngọc La vui vẻ cởi giày và áo ngoài, chạy đến đợi Mộ Thanh Yên trên giường.
Mộ Thanh Yên thu thập xong cũng lên giường.
Đây lần đầu tiên Mộ Thanh Yên cùng một nữ tử khác ngủ cùng nhau, cảm giác có chút kỳ diệu, cũng có chút ấm áp.
Hai người nằm trên giường, bỗng nhiên Đoạn Ngọc La dựa vào người Mộ Thanh Yên.
“Thanh Yên tỷ tỷ, có phải tỷ phải đi rồi không?”
“Đúng vậy, trở về Thanh Quốc.”
“Chúng ta về sau còn có cơ hội gặp lại không?”
“Gặp nhau không bằng hoài niệm, có rất nhiều thời điểm bộ dạng trong trí nhớ sẽ đẹp hơn hiện thực nhiều lắm.”
Đoạn Ngọc La ngẩn ra, cẩn thận suy nghĩ những lời này của Mộ Thanh Yên.
Hạ Triều Ca trong lòng toàn bộ người Ly quốc, là chí cao vô thượng, hoàn hảo vô khuyết.
Ở trong lòng bằng hữu cũ của nàng, là vô cùng tưởng niệm, bọn họ sẽ vĩnh viễn nhớ đến nàng.
Một khi đã vậy, sao không để Hạ Triều Ca vĩnh viễn sống trong ký ức tốt đẹp của bọn họ?
Gặp nhau, không bằng hoài niệm.
Đây chính là nguyên nhân Mộ Thanh Yên không nhận mặt với bọn họ.
“Như vậy nếu muội nhớ tỷ, muốn nói chuyện với tỷ, cũng không thể gặp mặt nữa sao?”
“Ta chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời muội, gặp rồi cùng nhau đi một đoạn, đi hết liền mỗi người một ngả. Cuộc đời mỗi người đều có rất nhiều khách qua đường.”
Mộ Thanh Yên nhẹ giọng nói: “Không truy xét quá khứ, không dự đoán tương lại, cứ như hiện tại là được.”
Đoạn Ngọc La nghĩ nghĩ, cũng không biết có suy nghĩ cẩn thận lời Mộ Thanh Yên nói không nữa.
“Thanh Yên tỷ tỷ, muội thật sự rất luyến tiếc tỷ. Cha mẹ muội chỉ có một mình muội, từ bé không ai chơi với muội, sau này thì có Minh Dật ca ca đến.”
“Nhưng mà huynh ấy không thể đi, cũng không thể nhảy, không thể chơi với muội, đa phần thời gian huynh ấy đều lẳng lặng đọc sách viết chữ, an tĩnh hơn người khác nhiều.”
“Tỷ là người đầu tiên cùng muội cười, cùng ta làm loạn, cùng muội đánh nhau, cùng muội uống rượu.”
Mộ Thanh Yên duỗi tay sờ đầu Đoạn Ngọc La: “Muội cũng là người đầu tiên cùng ta điên, cùng ta cười, cùng ta đánh nhau.”
“Thật sao? Vậy tuổi thơ của Thanh Yên tỷ tỷ trải qua thế nào?”
Mộ Thanh Yên ngẩn ra, khi còn nhỏ, bọi coi như quân cờ tỉ mỉ bồi dưỡng? Hơi lơi lỏng một chút sẽ bị từ bỏ?
Mộ Thanh Yên không muốn nói về cái đề tài này.
“Không nhắc lại chuyện lúc nhỏ. Ta nhớ rõ ngày đó muội từng nói muốn học nương của muội bắt cóc Hề Minh Dật?”
Đoạn Ngọc La che mặt, nửa bên đã đỏ lên.
“Đều là say rượu nói bậy thôi.”
<>