Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 292: Tới đón nương tử của ta (4)




“Thương thế của nàng có nặng không?”
“Không nặng, mạng chưa vứt được, đừng lo lắng.”
“Nàng gạt người, khi ta ôm nàng còn cảm nhận được băng vải cùng mùi thuốc trên người nàng, người còn gầy trơ xương như que củi nữa đây.”
“Sẽ khỏe mà”
“Một đầu ngón tay của nàng ta còn không nỡ đụng đến, nhưng tên khốn kia làm nàng bị thương nặng như vậy, nàng biết ta đau lòng bao nhiêu không?”
“Bảo vật trong lòng bị người khác hủy hoại, dẫm đạp, thương tổn, cảm giác đó thực sự không nuốt trôi đâu.”
“Thanh Yên, ta cam đoan với nàng sau này sẽ không tái diễn những chuyện như vậy, ta đã có đủ năng lực bảo hộ nàng rồi.”
Từng câu từng chữ của Quân Bắc Hàn chân thành thâm tình khiến người ta cảm động.
“Được”
“Ta chỉ thích cùng nàng lẳng lặng ở bên nhau như thế này, nhưng sắc trời đã không còn sớm nữa, trên người nàng còn có vết thương, chúng ta về trước đi đã.”
Mộ Thanh Yên gật đầu, nàng cảm thấy Quân Bắc Hàn càng cẩn thận hơn trước kia, thật sự đã trưởng thành rồi.
Đáng tiếc bị nàng dạy hư luôn rồi.
Nhưng mà chẳng có gì không tốt cả.
Quân Bắc Hàn xoay người, đưa lưng về phía Mộ Thanh Yên.
“Đến đây, ta cõng nàng.”
Mộ Thanh Yên bò lên trên tấm lưng rộng lớn ấm áp của Quân Bắc Hàn, nàng nhẹ nhàng dựa đầu vào người hắn.
Cực kì an tâm.
Quanh đi quẩn lại, chúng ta lại ở bên nhau.
Lần này phải quý trọng lẫn nhau.
Quân Bắc Hàn cõng Mộ Thanh Yên thong thả đi trong rừng, mỗi một bước đều như đang hưởng thụ.
Bọn họ có thể cảm nhận được hô hấp cùng nhịp tim của nhau, kề sát nhau như vậy, yêu nhau như vậy.
Một đoạn đường nhỏ ngắn ngủi tràn ngập hơi thở ngọt ngào cùng hạnh phúc.
Thật hy vọng con đường này thật dài, như vậy có thể đi mãi đến cùng trời cuối đất.
Lúc Quân Bắc Hàn cùng Mộ Thanh Yên trở về Lam Thiên sơn trang, phòng của Quân Bắc Hàn đã chuẩn bị xong.
Đoạn Ngọc La tới thông báo cho bọn họ, tối nay đến chính sảnh Lam Thiên sơn trang dùng bữa.
Trang chủ Đoạn Thiên Diễn cùng phu nhân Địch Lam Thấm tự mình tiếp đón bọn họ.
Bữa tối, Quân Bắc Hàn gặp Đoạn Thiên Diễn cùng Địch Lam Thấm.
Lúc hai người gặp Quân Bắc Hàn luôn cảm thấy ánh mắt có chút quen thuộc.
Trong bữa tiệc, Địch Lam Thấm bỗng nhiên nói ra một câu: “Năm đó lúc tiên hoàng nhìn tiên hoàng hậu, cũng là ánh mắt này.”
Quân Bắc Hàn sửng sốt, Mộ Thanh Yên lại lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Vậy nói rõ là tình yêu của ta với Thanh Yên không hề kém Ly quốc tiên hoàng đối với tiên hoàng hậu.” Quân Bắc Hàn cười nói.
Lời này nói ra khiến tất cả mọi người đều ngơ ngẩn, nhưng Địch Lam Thấm rất nhanh dùng sức đẩy đẩy Đoạn Thiên Diễn.
“Đúng rồi! Ánh mắt yêu sâu đậm một người chính là như vậy, thảo nào ta luôn cảm thấy quen thuộc như vậy, ánh mắt ta nhìn phu nhân lúc bình thường cũng là ánh mắt này, ha ha ha ha…”
Đoạn Thiên Diễn vội vàng bổ sung một câu.
Đoạn Ngọc La cùng Hề Minh Dật liếc mắt nhìn Đoạn Thiên Diễn một cái, trong lòng hiểu mà không nói ra.
Mộ Thanh Yên nhịn không được liền bật cười.
Cười đến mức Đoạn Thiên Diễn thấy xấu hổ.
“Ăn cơm ăn cơm, mọi người tập trung ăn cơm nào.”
Kết thúc bữa tối, Đoạn Ngọc La đưa Hề Minh Dật, Mộ Thanh Yên và Quân Bắc Hàn trở về viện.
Đoạn Ngọc La chuẩn bị một phòng đơn cho Quân Bắc Hàn.
Chuyện này Mộ Thanh Yên cảm thấy là đương nhiên.
Nhưng Quân Bắc Hàn lại không thấy thế, hắn đen mặt, nghiêm túc hỏi Đoạn Ngọc La.
“Chúng ta là phu thê, tại sao phải chia phòng ngủ?”
“Trên người Thanh Yên tỷ tỷ có quá nhiều vết thương, không thể vận động gân cốt, nếu hai người ở cùng nhau, sợ huynh làm tỷ ấy bị thương.”
Đoạn Ngọc La nói có lý lẽ, mười phần nghiêm túc, không thể thương lượng.
“Tự ta cẩn thận là được, cần gì phải chia phòng chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.