Hạ Hạo Miểu vui mừng nháy nháy mắt, ông nhìn Hạ Thiên Túng một chút rồi lại quay đầu nhìn về phía Hạ Triều Ca.
Hai mắt ông mê ly, ông há miệng rất muốn nói gì thế nhưng a a a hồi lâu cũng không nói nên lời.
Tim Hạ Triều Ca bỗng nhiên đập mạnh, nàng có một loại dự cảm không tốt.
“Phụ hoàng, người cứ nghỉ ngơi cho tốt được không? Con sẽ nhờ sư phụ đến, ông ấy nhất định có thể chữa khỏi cho người, người chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt thôi.”
Cũng không biết Hạ Hạo Miểu có nghe Hạ Triều Ca nói chuyện hay không, ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hạ Triều Ca, hai mắt mơ màng, kiên trì muốn mở miệng.
Lòng Hạ Triều Ca càng ngày càng hoảng loạn, nàng nắm chặt tay Hạ Hạo Miểu như muốn nói cái gì.
Lại nghe Hạ Hạo Miểu run rẩy, giọng nói khàn khàn mơ hồ nói hai chữ: Tâm Lăng...
Một tiếng cuối cùng nói ra, thân thể Hạ Hạo Miểu tê liệt nhẹ buông tay, hai mắt nhắm lại.
“Phụ hoàng, phụ hoàng!” Hạ Triều Ca tê tâm liệt phế gào lên.
Nàng tự tay dò xét hơi thở Hạ Hạo Miểu, không có!
Dò xét nhịp tim của ông, không có!
Dò xét mạch của ông, vẫn không có!
“Phụ hoàng!” Hạ Triều Ca kêu khóc ấn tim để Hạ Hạo Miểu sống lại.
Nhưng cuối cùng chỉ phí công, Hạ Thiên Túng nhìn không được, một tay ôm lấy Hạ Triều Ca.
“Triều Ca, đủ rồi, đủ rồi, phụ hoàng đi thật rồi!”
Hạ Triều Ca ngừng tay khóc thất thanh, toàn bộ tẩm điện chỉ có tiếng khóc, hoàng cung rơi vào một mảnh sương mù.
Tổng quản thái giám truyền báo: “Hoàng thượng băng hà” từng tầng một truyền đi.
Sau khi bình định phản loạn Mục Cảnh Thước, chỉ còn lại một đám đại thần quỳ bên ngoài Càn Khôn Cung.
Trên linh đường Hạ Hạo Miểu, Hạ Triều Ca cùng Hạ Thiên Túng quỳ gối phía trước khóc ròng.
Các đại thần sống sót sau tai nạn cũng kêu khóc, không biết là khóc do mình sống sót hay là khóc do Ly quốc đổi vua.
Mười sáu năm sủng ái tái hiện trước mắt Hạ Triều Ca, mất đi tất cả khiến cho nàng đau khổ vạn phần.
Rốt cuộc nàng vẫn thành cô nhi.
“Triều Ca, trở về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay muội cũng không chợp mắt, mệt mỏi lắm rồi.”
Hạ Thiên Túng không nỡ vỗ vỗ tay Hạ Triều Ca.
Hạ Triều Ca lắc đầu, làm sao nàng ngủ được.
“Hiện tại chỉ còn lại huynh muội chúng ta, nếu muội suy sụp thì ta phải làm sao bây giờ?”
Hạ Triều Ca không nói lời nào, trong khoảng thời gian ngắn như thế, trải qua hai lần mất người thân, kiên cường tới đâu cũng sẽ gục ngã.
Hạ Thiên Túng ngẩng đầu nhìn Hề Minh Húc phía sau.
Hề Minh Húc thở dài một tiếng, điểm huyệt Hạ Triều Ca từ sau lưng, để cho Tố Y ôm nàng đưa về phòng.
“Hề Minh Húc, bây giờ đại cục đã định, hậu sự lại không ít, trong khoảng thời gian này sợ rằng phải làm phiền ngươi.”
“Thái tử khách khí rồi, Minh Húc tất nhiên sẽ tận lực.”
Hề Minh Húc gật đầu một cái rồi rời khỏi linh đường.
Hạ Thiên Túng quỳ thật lâu trên linh đường, hắn luôn không rõ, một gia đình đang vui vẻ sao lại biến thành thế này.
Mẫu hậu chết thế nào, bệnh tình phụ hoàng sao bỗng nhiên lại nặng thêm, Địch Phỉ Nhiên bỗng nhiên rời đi, Hạ Uyển Tình đột nhiên biến mất, Mục Cảnh Thước bỗng nhiên bức vua thoái vị.
Những việc này thật sự không có liên quan với nhau sao?
Hắn bận việc quốc sự nên không rảnh đi điều tra, trong lúc nhất thời, hắn cũng mơ màng.
Sau khi giữ linh đường ba ngày, Hạ Thiên Túng đứng dậy đi xử lý quốc sự.
Nhưng mà hắn còn chưa đi tới Ngự Thư phòng thì có một cung nữ ngăn ở phía trước.
“Nô tỳ tham kiến thái tử điện hạ.”
“Ngươi là ai? Có chuyện gì?”
“Khởi bẩm thái tử điện hạ, nô tỳ là cung nữ bên cạnh Nhị công chúa.”
“Nhị công chúa sai cho nô tỳ nói cho thái tử điện hạ, nếu thái tử muốn biết chân tướng, người ở thành lâu chờ ngài.”