Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 182: Máu chảy thành sông (4)




Hề Minh Húc xuất hiện, từ đó kết thúc hoàn toàn một trận bức vua thoái vị.
Âm thầm từ Bắc Cương điều động Hề gia quân đến khống chế toàn bộ Kim Loan điện, toàn bộ hoàng cung, toàn bộ kinh đô, tiêu diệt tất cả thế lực của Mục Cảnh Thước.
Mục Cảnh Thước triệt để thất bại.
Lão ta chợt cười to, không để ý chút nào đến thương thế của mình.
Hắn vừa ho ra máu vừa hét to: “Thắng thì thế nào? Thua thì thế nào? Giang sơn này là của họ Mục ta, Hạ Hạo Miểu, ngươi nói đúng không?”
Hạ Hạo Miểu kích động đến ho khan.
“Các ngươi đều không biết, thật...”
Mục Cảnh Thước còn chưa có nói xong, Hạ Triều Ca liền vung kiếm lên, trực tiếp xóa hủy yết hầu, kết thúc đời này của lão.
Hạ Hạo Miểu khiếp sợ nhìn Hạ Triều Ca, trên mặt tất cả mọi người đều mang vẻ nghi hoặc, một kiếm của nàng đã che đậy chân tướng phía sau.
Hạ Hạo Miểu không nhịn được ho khan, sắc mặt tái nhợt, hai mắt khép lại bất tỉnh.
Càn Khôn Cung, trước giường bệnh Hạ Hạo Miểu.
Hạ Triều Ca cùng Hạ Thiên Túng đang chờ.
Sau khi Hề Minh Húc vào, Hạ Triều Ca ghé vào bên giường, vẻ mặt có chút khổ.
Thấy Hề Minh Húc đến, Hạ Triều Ca đứng dậy định ra ngoài nói chuyện với hắn, lại nghe một tiếng hắng giọng, Hạ Hạo Miểu tỉnh lại.
“Phụ hoàng, người không sao chứ?”
Hạ Triều Ca vội trở lại bên cạnh Hạ Hạo Miểu, cầm tay ông.
Hạ Hạo Miểu nháy nháy mắt tỏ ý không sao cả.
“Phụ hoàng, thật xin lỗi, nhi thần phụ gửi gắm cửa người.”
Hạ Thiên Túng ghé vào bên giường Hạ Hạo Miểu khóc thất thanh.
Hạ Triều Ca đột nhiên cảm thấy đau lòng, từ khi mẫu hậu tự sát, phụ hoàng bệnh nặng tới nay, toàn bộ khó khăn đều rơi trên lưng Hạ Thiên Túng.
Hạ Hạo Miểu chỉ mới bốn mươi tuổi, Hạ Thiên Túng còn trẻ, huynh ấy còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, bỗng nhiên trời sập xuống, một mình huynh ấy phải chống đỡ.
Chống cũng không nói gì, Mục Cảnh Thước còn tạo phản đoạt quyền, mỗi ngày Hạ Thiên Túng bận rộn sứt đầu mẻ trán vốn không rảnh để ý nhiều như vậy.
Nếu không phải Hạ Triều Ca đúng lúc chạy tới, còn không biết huynh ấy sẽ bị bức thành dạng gì nữa.
Hoàng huynh của nàng thay nàng cõng nồi, theo nàng trèo tường, đã bao giờ chịu đắng cay như vậy.
Hạ Uyển Tình đã tới, Hạ Hạo Miểu nhất định đã biết thân thế Hạ Thiên Túng, trong lúc nhất thời, Hạ Thiên Túng phải xử trí thế nào đây?
Bỗng nhiên, ngón tay Hạ Hạo Miểu động đậy, ông nhẹ nhàng gõ vào mu bàn tay Hạ Thiên Túng, ý bảo hắn chớ tự trách.
Hạ Thiên Túng ôm Hạ Hạo Miểu, hai cha con rơi lệ đầy mặt, nào còn uy nghi của quốc quân cùng thái tử.
Tới Hạ Triều Ca nhìn mà còn không đành lòng.
Ô ô ô...
Hạ Hạo Miểu cực lực muốn nói gì nhưng lại không phát ra được âm thanh.
Hạ Triều Ca nắm chặt tay ông, nhìn biểu tình ông biến hóa.
“Phụ hoàng muốn nói, hết thảy đều không trách hoàng huynh có đúng không?”
Hạ Hạo Miểu nháy nháy mắt.
“Bất cứ lúc nào chỗ nào, hoàng huynh đều là nhi tử kiêu ngạo nhất của phụ hoàng, có đúng không?”
Hạ Hạo Miểu nháy nháy mắt.
“Hoàng huynh, huynh cũng nghe được rồi chứ? Tỉnh lại đi, hết thảy đều sẽ đi qua.”
Hạ Thiên Túng gật đầu, hắn nói: “Phụ hoàng yên tâm, con sẽ bảo vệ tốt cho người, bảo vệ tốt cho Triều Ca, bảo vệ tốt cho giang sơn Hạ gia này.”
Hạ Hạo Miểu nháy nháy mắt, sau đó ông giương mắt nhìn về phía Hạ Triều Ca cùng Hề Minh Húc.
“Minh Húc, qua đây ”
Hề Minh Húc ngồi lên xe lăn tới.
Hạ Hạo Miểu còn ô ô ô nói một chuỗi.
“Phụ hoàng, ý người muốn con và Minh Húc sau này phải luôn sống tốt phải không?”
Hạ Hạo Miểu nháy nháy mắt, nước mắt chảy xuống rơi vào trên gối.
“Hoàng thượng, Minh Húc cam đoan cả đời này sẽ không cô phụ Triều Ca.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.