Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 177: Bức vua thoái vị (4)




Càn Khôn Cung.
Sau khi Hạ Triều Ca đi vào, Hạ Hạo Miểu vẫn còn đang ngủ say.
Nàng cẩn thận xoa khuôn mặt Hạ Hạo Miểu, cẩn thận chăm sóc ông, chờ ông tỉnh lại.
Nhưng mà nàng đợi từ bình minh đến tối mịt, Hạ Hạo Miểu vẫn ngủ say, hô hấp yếu ớt đều đều, không giống với ngày xưa phập phồng bất chừng.
Hạ Triều Ca cảm thấy nghi hoặc, nàng dò xét mạch Hạ Hạo Miểu, kiểm tra con ngươi ông.
Tim bỗng nhiên đập mạnh lên, có người hạ dược Hạ Hạo Miểu khiến cho người ngủ say!
“Ai đã tới?”
Sắc mặt Hạ Triều Ca chợt biến đổi, cả kinh một đám cung nữ lộp bộp quỳ xuống, lạnh run người.
Ngày thường Hạ Triều Ca xưa nay không phát hỏa, tính khí rất tốt, đối với cung nhân cũng khoan dung.
Nhưng một khi nàng nổi giận, dáng vẻ còn đáng sợ hơn Hạ Hạo Miểu.
“Hồi trưởng công chúa, thái tử đã tới, Nhị công chúa cũng tới.”
Hạ Triều Ca đấm vào cái bàn bên giường, rầm một tiếng, dọa chết đám cung nhân.
“Tố Y, đi bắt Hạ Uyển Tình tới cho ta.”
“Vâng, công chúa!”
Tố Y không nói hai lời liền rời khỏi Càn Khôn Cung.
Hạ Triều Ca sai người đem hòm thuốc tới, bắt đầu châm cứu cho Hạ Hạo Miểu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh trăng rọi sáng một vùng ngoài cửa sổ, màn đêm dày đặc ép người ta không thở nổi.
Trên người Hạ Hạo Miểu đã ghim rất nhiều châm nhưng vẫn không tỉnh.
Hạ Triều Ca càng khẩn trương, càng khiếp sợ, phía sau bọn họ quỳ một đám cung nhân, một chút tiếng cũng không dám thốt ngoài.
Cho đến khi Tố Y từ bên ngoài trở về.
“Công chúa, ả chạy rồi.”
Hạ Triều Ca run tay, một cây ngân châm bị nàng bẻ gẫy trong lòng bàn tay, châm ghim vào trong da thịt, máu tươi đỏ thẫm tràn ra.
“Ả cũng thông minh đấy.” Hạ Triều Ca nghiến răng nghiến lợi nói.
“Phải làm sao bây giờ?”
“Chờ thôi, bây giờ toàn bộ kinh đô đều bị người của Minh Húc vây thành thùng sắt, Hề gia quân đã bí mật từ Bắc Cương tới kinh đô, ngay cả con ruồi cũng không bay ra được.”
Tố Y mím môi không nói, bầu không khí khẩn trương khiến cho nàng cảm giác được, có một sợi dây căng chặt, chạm vào là đứt ngay.
“Đi nói cho Minh Húc, Hạ Uyển Tình chạy rồi, bảo chàng canh chừng chút.”
“Vâng, công chúa ”
Tố Y rời khỏi, tay Hạ Triều Ca chuẩn xác ghim vào huyệt đạo Hạ Hạo Miểu, nhưng lòng ở nàng đang run rẩy.
Nàng đã mất đi mẫu hậu, lẽ nào ngay cả phụ hoàng cũng mất luôn sao?
Là nàng quá lơ là, nàng hoàn toàn không ngờ rằng Hạ Uyển Tình lại tàn ác đến mức này!
Dám hướng cái móng vuốt dơ bẩn kia về phía phụ hoàng.
Phụ hoàng dù không cưng chìu Hạ Uyển Tình và Hạ Tuyết Mạn, nhưng cũng chưa từng bạc đãi họ, xưa nay chẳng thiếu ăn no mặc ấm.
Nàng cũng không đi điều tra họ, các nàng đều rất an ổn hơn mười năm qua!
Lòng tham của con người vĩnh viễn không cách nào thỏa mãn được.
Hạ Uyển Tình...
Trong mắt Hạ Triều Ca lan tràn hận ý dày đặc.
Không biết qua bao lâu, ánh trăng dần dần mờ nhạt, nắng sớm lộ ra nơi chân trời.
Hạ Hạo Miểu rốt cuộc cũng tỉnh lại, ông há miệng, thấy Hạ Triều Ca liền cực kì kích động, phát ra tiếng ô ô.
Thân thể ông ấy đang run rẩy nhưng không nhúc nhích được chỗ nào.
Hạ Triều Ca đau lòng rơi nước mắt, nàng nắm tay Hạ Hạo Miểu, cực kì đau lòng.
“Phụ hoàng, người muốn con đi, rời xa trận phân tranh này sao?”
Hạ Hạo Miểu nháy nháy mắt tỏ ý khẳng định.
Hạ Triều Ca hít sâu một hơi, nàng nói: “Con sẽ không đi, con muốn kẻ hại chúng ta phải từng bước từng bước thống khổ mà chết!”
Hạ Hạo Miểu run run, phát ra tiếng ô ô, khóe mắt ngấn lệ.
Hạ Triều Ca hiểu được sự lo âu và phản đối của người, nhưng nàng đã định trước sẽ không nghe.
“Phụ hoàng, con dẫn người đi xem một tuồng kịch.”
<!-- [if!supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.