Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 176: Bức vua thoái vị (3)




Triều Vân Cung.
Trong thư phòng, Hề Minh Húc tra xét toàn bộ thư tín truyền đến xong xuôi.
Hắn đặt trong lòng bàn tay, năm ngón vừa thu lại liền trực tiếp đem thư hóa thành bột phấn.
“Làm cho tốt, ngươi an bài xong tất cả, chớ lộ ra dấu vết nào cho người ta thấy.”
“Vâng, Thiếu tướng quân!”
“Lui xuống đi ”
Thuộc hạ của Hề Minh Húc rời đi, Hạ Triều Ca từ ngoài cửa đivào.
“Nhìn dáng vẻ của nàng, việc làm được không tồi lắm chứ?”
Hề Minh Húc treo một nụ cười ôn hòa.
Hạ Triều Ca không nói hai lời, trực tiếp cầm thánh chỉ trong tay đặt trước mặt Hề Minh Húc.
Hề Minh Húc mở thánh chỉ ra, chân mày nhíu chặt.
“Mục Cảnh Thước vậy mà tự nghĩ ra thánh chỉ, cho Địch Phỉ Nhiên chỗ tốt thế này.”
“Chẳng những ba tòa thành trì tặng cho Ly quốc phải trả về, còn cộng thêm năm tòa thành, trăm vạn lượng hoàng kim, phóng bút thật to đấy!”
Hề Minh Húc cười lạnh nói: “Cái này khác gì với bán nước? Loại người này làm quốc quân, Ly quốc còn trông cậy vào gì nữa?”
“Vinh Khánh Vân đã trở về hơn một ngày, Mục Cảnh Thước cũng đã biết sổ sách bị mất.” Hạ Triều Ca nhíu mày nói.
“Lão ta đã gấp gáp giống như con kiến trên chảo nóng, chúng ta chỉ cần chờ lấy lão nhịn không được nhảy dựng lên liền thu lưới.”
Hạ Triều Ca gật đầu nhưng chân mày không giãn ra, mí mắt nàng luôn nhảy, luôn cảm thấy có việc gì không tốt phát sinh.
Hề Minh Húc lăn xe đẩy đến bên cạnh Hạ Triều Ca, nắm tay nàng đặt ở trong lòng bàn tay mình.
“Triều Ca, đừng lo lắng, hết thảy đều sẽ ổn.”
“Ừ”
“Đến đây, Triều Ca nhìn xem mấy ngày nay ta giúp nàng chăm sóc hoa cỏ, nhìn xem có phải nghề khá hơn nàng chút không?.”
Hề Minh Húc nói xong liền mang Hạ Triều Ca đi đến hoa viên.
Hai người ngồi trong vườn hoa, nhìn hoa cỏ nở rộ đầy sân, lặng lẽ, thơm ngát.
Nhưng mà trong không khí mang theo mùi thơm ngát đó, lặng lẽ ấp ủ một trận khí thế biến đổi rất lớn.
Hai người liền an tĩnh ngồi như vậy, bảo trì nội tâm bình tĩnh đến đối mặt với trận bão tố này.
Mãi cho đến buổi chiều khi mặt trời lặn về tây, Tố Y truyền đến tin tức: Địch Phỉ Nhiên vội vội vàng vàng về Càng quốc.
Nghe được tin tức này Hề Minh Húc cười: “Hắn nhát gan thế, phỏng chừng bị nàng dọa sợ, trước bảo toàn mạng sống rồi nói.”
“Hắn chạy nhanh thật, đến ngày mai thì hắn chạy không kịp rồi.”
“Thả hắn không tiếc sao?” Hề Minh Húc hỏi.
“Trận này biến đổi quá lớn, hắn chỉ là một vai phụ, phụ trách phái binh phối hợp với Mục Cảnh Thước ngăn chặn Hề gia quân, cũng giúp lão chống đỡ.”
“Bây giờ thánh chỉ đã bị ta lấy đi, Mục Cảnh Thước không có ngoại viện, Địch Phỉ Nhiên cũng không còn tác dụng gì.”
“Loạn trong giặc ngoài, trước sang bằng nội loạn, sau lại chống ngoại địch thì Ly quốc mới có thể bình yên vượt qua.”
Hạ Triều Ca chậm rãi nói.
Hề Minh Húc gật đầu, Hạ Triều Ca nói rất có đạo lý, cũng rất có giải thích.
“Triều Ca, nếu nàng là nam nhi, giang sơn Ly quốc này mà giao cho nàng thì ai cũng đoạt không được.”
Không đợi Hạ Triều Ca nói tiếp, Hề Minh Húc lại nói: “May mà nàng là nữ nhi, nếu không nếu như ta thích nam, Hề gia liền tuyệt hậu.”
Hạ Triều Ca nhịn không được “Phì” một tiếng bật cười.
Nàng bội phục Hề Minh Húc, tại thời điểm thế này vẫn có thể chuyện trò vui vẻ, ung dung ứng đối, khí phách này nàng khó có thể với tới.
“Minh Húc, ta đi lấy binh phù về cho chàng được không?”
“Thật ra thì quân đội là có quân hồn, quân tâm tại người, không ở binh phù. Có binh phù hay không ta đều có thể điều động Hề gia quân.”
“Có binh phù, càng danh chính ngôn thuận, không thể bắt bẻ.” Hạ Triều Ca đứng dậy: “Ta đi gặp phụ hoàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.