[Countryhumans France Empire x Indochine] Dương Lệnh Tự Thái Sơn

Chương 72: Huyết sắc hoa (4)




"Không có người da đỏ nào? Em chắc không?"

"Em chắc mà! Do mấy hôm trước anh đột ngột bị đưa vào buồng phục hồi nên mới không biết thôi. Hôm ấy, tiền bối Quẻ Ly đã thông báo xuống mà."

Puerto Rico quả quyết nói, nhanh chóng nắm lấy cổ tay Cuba kéo đi. Nơi cần cổ cậu lan lên một loại ấn kí quen thuộc.

"Anh không tin có thể hỏi những người khác. Em thề!"

"Được rồi, không cần nói nữa. Anh tin mà. Em thu lại ấn kí trước đi."

Ấn kí trên cơ thể của Puerto Rico là một trong những ấn kí cấp trung được hình thành trong quá trình phát triển của cậu.

Ấn thề nguyện.

Loại ấn kí này khiến người sở hữu trở nên thật thà đến mức không cần thiết và dần trở nên nhạy cảm hơn với những vấn đề hỏi đáp.

Và khi ấn kí lan ra khắp người, người sở hữu nó sẽ chết.

Ngoài loại ấn kí này ra, Puerto Rico chỉ sở hữu một loại sức mạnh nữa: Phong ấn.

Phong ấn tất cả các giác quan, sức mạnh, ấn kí trong một thời gian nhất định.

Thú thật là sức mạnh này quá vô dụng so với những người khác, nó chỉ có thể dùng để hỗ trợ mà thôi.

Còn sức mạnh của Cuba là điều khiển khói và lửa.

Ít nhất thì nó có thể sử dụng để tấn công.

"Chúng ta đi tập hợp với mọi người ở phía dưới thôi. Em đi xuống trước, anh thay quần áo rồi xuống luôn."

"... vâng. Anh nhớ xuống nhanh nhé."

"Anh biết rồi mà."

Lát sau, đợi Puerto Rico rời đi được một lúc Cuba mới lấy quần áo rồi bước vào phòng tắm riêng trong phòng.

"Không có người nào sao? Vậy thì mình đã gặp một con quái vật à?..."

Nói thật là cái người da đỏ sao vàng kia thật sự rất xinh đẹp, vừa giống con gái lại mang đầy đủ khí của một người con trai nên có.

Một nét đẹp phi giới tính khiến người nhìn phải xao xuyến.

Nhưng mà trong số người nhìn ấy không anh.

Một chút sắc đẹp sao có thể khiến anh rung động được chứ.

----------------

Việt Nam tập hợp với mọi người dưới sân vận động cạnh kí túc xá, tất cả mọi người đều tập trung ở khu phía bên phải còn những người lạ mặt không biết ở đâu ra thì tập trung phía sân bên trái.

"Này, cậu có thấy hình như những người kia có phần tương đồng với chúng ta không?"

"Có... một chút. Sao vậy?"

China bất ngờ bị Việt Nam kéo xuống hỏi thì nhìn lướt qua phía sân bên trái một chút rồi đáp lại.

Quả thật có chút giống.

"Có lẽ bọn họ chính là những người lai tạo đợt này."

Laos tiến lên kéo Việt Nam ra khỏi chỗ China rồi quay qua bá vai hắn.

"Người lai tạo?"

"Đó là những người tượng tự như cái người tên Đông Dương mà cậu kể cho bọn tớ."

Cambodia đỡ lấy Việt Nam qua cú ném của Laos, nhẹ nhàng giải đáp thắc mắc của cậu.

"Vậy tại sao hai người lại tách tớ với China ra?"

Việt Nam ngẩng đầu nhìn Cambodia, dường như có chút phụng phịu mà phồng má.

Cambodia: Ai biết gì đâu, cậu tự sà vaog lòng tớ mờ(ㆁᴗㆁ✿)

Laos: Ê em rể tương lai (chỉ China), anh em mình bá vai bá cổ nhau là chuyện bình thường mà nhể.

Vẫn là Việt Nam và China: .....

Bỏ đi, coi như bọn họ xui xẻo vậy.

Với lại có chuyện China là em rể của Laos cũng là chuyện thật.

Ai bảo cậu ta có hôn ước với huynh trưởng Taiwan nhà Hoa Hạ của gã chứ.

"Mà nói đến đây thì hình như China vẫn chưa có hôn ước đúng không?"

"Ừm."

China gật đầu, cũng coi như có lệ.

"Phụ thân bảo ta không có ai hợp mệnh, nếu kết duyên bừa sẽ gây hại nên tới tận bây giờ vẫn không có hôn ước.

"Hể, mệnh gì vậy?"

"Dị mệnh nguyên thủy, sa hạt."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.