Công Tử Xin Huynh Chớ Tìm Đường Chết

Chương 18:




Tự Ngọc nghe vậy mở choàng mắt, trong mắt đen nhánh tràn đầy kinh hỉ, thật sự là hao phí bao công sức mới đạt được đây mà, mới đầu mặt dày mày dạn liều mạng quấn lấy Thẩm Tu Chỉ cũng không được như ý nguyện, hiện nay nàng đã nhẹ nhàng đạt được rồi.
Vưu Li nghe thấy lời này bèn nhìn thoáng qua Tự Ngọc, trong mắt tràn đầy nhãn ghét bỏ: “Cũng không biết là thứ gì, cả người dơ bẩn muốn chết, ta không thèm mang nó đi cùng đâu, nói không chừng bị lây bệnh gì còn không biết đi đâu kêu oan.

Tử Hàn đang ôm Tự Ngọc lập tức phản bác: “Liên quan gì đến ngươi, cũng không cần thiên kim đại tiểu thư ngươi hao tâm tốn sức, tự chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho nó.

Người xung quanh không nói gì, trong đó có nhiều người không thích tính tình đại tiểu thư của Vưu Li, động một chút là vênh mặt hất hàm sai khiến, cứ làm như mọi người đều là tôi tớ của nàng ta không bằng.
Thi Tử Tất thấy không khí không ổn, cũng thấy Tự Ngọc có chút không sạch sẽ, mang theo dọc đường cũng không tiện, thế là bèn đứng dậy mở miệng khuyên nhủ: “Tử Hàn, con thú này không giống loại nuôi trong nhà, chúng ta lại không biết nó thích ăn cái gì, mọi người đi đường mệt mỏi, mang theo nó khó tránh khỏi sẽ chăm sóc không chu toàn, nếu để nó sinh bệnh hại tánh mạng của nói mới là nên tội, để nó lại chỗ này có lẽ sẽ tốt hơn chút đỉnh, ngươi nói có phải không?”
Xưa nay mỹ nhân không nhiễm thế tục kiểu này dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo có nam tử nào không nghe lọt tai được cơ chứ, đệ tử chung quanh nghe vậy lập tức sửa đổi hướng gió, bắt đầu sôi nổi khuyên bảo Tử Hàn.
Tử Hàn thấy Thi Tử Tất gọi tên chữ của hắn ta thì bên tai có chút phiếm đỏ, lập tức thả Tự Ngọc lại trên mặt đất, không còn dự định muốn mang nàng đi cùng.
Tự Ngọc chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang, gục cái đầu to xuống đặt mông ngồi dưới đất, biểu cảm hơi có chút buồn bã mất mát.
Vưu Li thấy mọi người ở trước mặt nàng ta và trước mặt sư tỷ như hai kiểu hoàn toàn khác nhau, trong lòng ít nhiều cũng có chút không thoải mái, giọng nói không lớn không nhỏ khinh thường nói: “Cái thứ linh ta linh tinh gì cũng nhặt, cũng không biết tật xấu nghèo kiết hủ lậu từ đâu tới nữa…”
Chung quang thoắt cái tĩnh như tờ, mọi người nhìn bộ dáng Tự Ngọc ăn vạ không đi, vốn còn muốn trêu đùa vài câu, lời này vừa thốt ra đã khiến toàn thể ngây ngẩn cả người.
Thi Tử Tất mày liễu nhíu lại, lập tức quát bảo ngăn chặn: “Li Nhi!”
Tử Hàn bị chọc nhói tim, lập tức phát cáu: “Ngươi nói cái gì?!”
Đám đệ tử bị dọa đến giật nảy mình, vội vàng tiến lên ngăn cản khuyên nhủ Tử Hàn đang cả giận.
Tự Ngọc bị rống đến run bần bật, vội vàng tìm đến chỗ Thẩm Tu Chỉ trốn đi, tránh cho bị mọi người dẫm lên.
Vưu Li vốn mang tính tình tiểu thư do được nuông chiều từ bé, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai rống giận mắng nàng ta như vậy, giọng nói sắc nhọn của nàng ta lập tức chửi vặn lại: “Ta nói sai câu nào rồi à, vốn dĩ người là người không có thể diện, nếu không phải sư cô có lòng tốt thu nhận ngươi làm đệ tử, thế mà bây giờ ngươi ở bên ngoài còn không biết kiểm điểm lời nói việc làm, nhìn thấy cái thứ gì tốt cũng muốn chiếm lấy, quả thật làm mất hết mặt mũi của Phù Nhật Quan chúng ta!”
“Thứ đàn bà đanh đá, ngươi dựa vào cái gì mà nói ta như vậy!” Tử Hàn đỏ mắt, như thể chỉ ước gì có thể xé nát Vưu Li ra.
“Ngươi mắng ai là thứ đàn bà đanh đá, ngươi làm được còn không cho người ta nói à!”
“Vưu Li, đừng nói nữa!” Thi Tử Tất tiến lên kéo lại bị Vưu Li vung tay hất ra.
Hai người nháo loạn đến túi bụi, cảnh tượng nhất thời cực kỳ hỗn loạn, khó khăn lắm mới sắp đánh nhau, đột nhiên có người nhàn nhạt mở miệng: “Đều có tinh thần thế à?”
Xung quang lập tức tĩnh lặng đi, yên tĩnh đến cực đoan nếu so với ầm í vừa nãy, bầu không khí chẳng hiểu sao bị đ.è xuống mấy phần, đè ép khiến lòng người cực kỳ khó chịu.
Thẩm Tu Chỉ đứng một bên lẳng lặng nhìn bọn họ, trong mắt không có cảm xúc dư thừa, nhưng ánh mắt thanh lãnh kia dừng trên người khiến bọn họ sinh lòng hoảng hốt vô cớ.
Tử Hàn thấy thất vọng và nghiêm nghị trong mắt Thẩm Tu Chỉ, lập tức bình tĩnh lại, nhớ tới ngôn hành cử chỉ vừa rồi thì không biết làm sao, muốn xin lỗi rồi lại không biết phải mở miệng như thế nào: “Sư huynh, đệ…”
Thẩm Tu Chỉ không định lắng nghe, thu hồi bản đồ trong tay, mở miệng lãnh đạm nói: “Hai người các ngươi chép hai mươi lần sáu mươi tư thanh giới nhập môn, ta không cần biết các ngươi có chép hết hay không, sáng sớm ngày mai ta muốn nhìn thấy đồ, hiện giờ cũng không cần nghỉ ngơi nữa, tiếp tục lên đường.

Chúng đệ tử không dám nhiều lời thêm nửa chữ, vội vàng bước nhanh đi đến chỗ xe ngựa.
Vưu Li bị giáo huấn trước mặt mọi người thì hốc mắt đỏ lên, lại bởi vì sợ hãi Thẩm Tu Chỉ nghiêm khắc mà không dám nhiều lời, một mực cúi đầu cố nén nước mắt đi theo Thi Tử Tất đi đến một chiếc xe ngựa ở hướng khác.
Thẩm Tu Chỉ đứng tại chỗ không nói lời nào, nhìn bọn họ tuần tự bước lên xe ngựa, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Tự Ngọc ở bên chân hắn cũng có chút sờ sợ, đột nhiên cảm giác như lại trở về thời điểm làm sư tử bằng đá, cứ không nhúc nhích mà ngồi xổm, cứng đờ toàn tập.
Thẩm Tu Chỉ mặc đứng đó một lúc lâu, đột nhiên cúi đầu nhàn nhạt quét mắt liếc nàng một cái, Tự Ngọc bị nhìn đến tim mật phát run, há mồm nhẹ nhàng kêu ra tiếng, ánh mắt vô tội trông rất nhỏ yếu bất lực.
Thẩm Tu Chỉ quét mắt nhìn đám lông trên đầu nàng rồi thu hồi tầm mắt đi về phía trước.
Tự Ngọc lập tức nhẹ nhàng thở ra, ngồi tại chỗ lẳng lặng nhìn bọn họ, theo một tiếng roi ngựa vang lên, xe ngựa tuyệt trần rời đi, chỉ để lại bụi mù cuồn cuộn hất lên, từ từ cắn nuốt nàng.
Sóng lưng Tự Ngọc suy sụp, đám phàm nhân thật đúng là rất khó chơi, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn so với cả Như Hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.