Công Tử Xin Huynh Chớ Tìm Đường Chết

Chương 17:




Từ trước đến nay Thẩm Tu Chỉ đều làm việc vô cùng thỏa đáng, nhận được mệnh lệnh của sư phụ bèn chuẩn bị tốt để ra ngoài ngay hôm đó, hôm sau giờ Dần đoàn người đã tập hợp ở bên ngoài đạo quan chuẩn bị đi xuất phát.
Tự Ngọc biết được vào giờ cơm sáng tại phòng ăn của tạp dịch từ lời tán gẫu của người khác, nàng vội vàng đuổi theo ra ngoài đạo quan, quả nhiên nhìn thấy đoàn người đứng ở mấy chục bậc thang phía dưới, mấy đại đệ tử trong đạo quan đang đưa mắt tiễn bọn họ rời đi.
Canh giờ còn quá sớm, sắc trời vẫn còn âm u, một thân đạo bào màu trắng của Thẩm Tu Chỉ trong đám người quá mức nổi bật với vóc dáng cao ráo đó, mặc dù ngôn hành cử chỉ của đệ tử trong đạo quan đều xuất sắc, dáng vẻ bất phàm, nhưng khi hắn ở trong đám người, ánh mắt đầu tiên tất nhiên sẽ dừng trên người hắn, tuyệt đối không có ngoại lệ.
Ánh mắt Tự Ngọc nhìn Thẩm Tu Chỉ hơi sáng lên, bộ dáng kia dường như có thể mê hoặc lòng người, nhìn thấy sẽ thần hồn điên đảo.
Chẳng mấy chốc, đoàn người lên xe ngựa dần dần đi xa, nàng lập tức chui đầu vào trong bụi cỏ trung, biến thành một con sư tử nhỏ lớn cỡ bằng bàn tay, bay nhanh đuổi theo.
Trước đó cả nửa tháng trời không gặp được Thẩm Tu Chỉ, nàng chỉ có thể đi quanh quẩn trong đạo quan, để không bị người ta phát hiện ra, nàng vẫn luôn vô cùng cần cù tu luyện nguyên hình, hiện nay đã có thể tùy ý biến đổi giữa hình người cùng nguyên thân nên mới có thể không khiến người khác chú ý lén lút đi theo xe ngựa.
Đoàn người hai chiếc xe ngựa rất mau đã xuống đường núi, ở trên quan đạo chạy mấy canh giờ, tới giờ ngọ mới dừng lại để nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Tự Ngọc mệt đến thở hồng hộc, cất bước chân lặng lẽ tới gần bọn họ, âm thầm trốn trong bụi cỏ đánh giá tình hình.
Trong đoàn người chỉ có hai nữ đệ tử, đều là người trước đó nàng đã từng gặp qua, một người là Thi Tử Tất, một người khác là Vưu Li luôn khiến nàng không được tự tại.
Còn lại đều là nam đệ tử, đệ tử của Phù Nhật Quan đều luyện võ cường thân kiện thể, một đám người này vừa nhìn đã rõ là người biết võ, vốn dĩ một Thẩm Tu Chỉ đã không biết hạ miệng như thế nào, hiện nay thêm nhiều người như vậy càng thêm khó giải quyết.
Còn có một điểm không tốt, chính là nàng ăn không tiêu, bánh xe xe ngựa nhẹ nhàng thoải mái có thể đi đến mấy mươi dặm, nàng lại chỉ có thể dựa vào móng vuốt của chính mình, tứ chi chạy theo rất nhức mỏi.
Tự Ngọc nhìn bọn họ thoải mái dễ chịu ngồi ăn lương khô không khỏi liế.m liế.m móng vuốt của chính mình, mặt sư tử rất là phiền muộn.
Thẩm Tu Chỉ ngồi một mình ở dưới tàng cây cách nàng không xa, nàng âm thầm cân nhắc một phen, lặng lẽ chui ra khỏi bụi cỏ đi về phía hắn.
Tuy rằng thân thể nàng nhỏ xinh, nhưng lông tóc trên đầu lại vừa dài vừa xoã tung càng tôn lên cái đầu to thân nhỏ của nàng, tỉ lệ vô cùng không hài hòa, lông tóc xoã tung giống như bồ công anh đang nở tung, nhìn qua tuy rằng đáng yêu nhưng cũng quỷ dị mà vô cùng bắt mắt.
Thẩm Tu Chỉ cúi đầu nhìn bản đồ đường đi trong tay, dư quang thoáng nhìn thấy một con vật lông xù xù đi về phía chỗ này của hắn, hắn hơi giương mắt nhìn lại, thấy đó là một quả cầu lông tán loạn đang lắc mông, lúc lắc cái đầu đi tới chỗ hắn.
Tự Ngọc thấy hắn nhìn qua bèn vội vàng cất cái móng nhỏ chạy đến bên cạnh hắn, ngửa đầu khe khẽ kêu to với hắn, bộ dáng sợ sệt hơi có chút đáng thương.
Tầm mắt của Thẩm Tu Chỉ dừng trên cái đầu to lông xù xù trên cái thân thể nhỏ nhắn kia, như thể hắn chưa từng thấy được thư đồ quái dị kỳ lạ như vậy, quét mắt nhìn quanh mấy lần bèn không tỏ vẻ gì nữa, thu hồi tầm mắt không thèm để ý tới.
Tự Ngọc có chút khó hiểu, chẳng lẽ diện mạo này của nàng không làm hắn sinh ra một tia tâm tư muốn nuôi dưỡng sao?
Nàng có chút không cam lòng bèn đến gần hắn thêm chút nữa, dùng cái đầu ủng ủng vào chân hắn, lại khẽ khàng kêu lên một tiếng, rất có vài phần ý tứ thân mật.
Thẩm Tu Chỉ dường như không lắm cảm thấy hứng thú, không có chút ý muốn để ý tới nàng, phảng phất như quả cầu lông này không hề tồn tại.
Tự Ngọc có chút bực bội, há mồm cắn ống quần hắn, thân thể nhỏ nhắn liều mạng dùng sức lôi kéo về sau, mưu toan hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Lúc này Thẩm Tu Chỉ mới ngước mắt qua nhìn, trên mặt vẫn không có cảm xúc gì như cũ, chân dài hơi hơi thu lại, dễ dàng kéo ống quần từ răng nàng về lại.
Tự Ngọc bất chợt mất sức, đột nhiên ngã ngửa ra sau té cắm đầu, thân thể mềm mại vặn vẹo cái eo.
Trong lòng nàng rất ảo não, người này khó chơi quá đi mất, có làm kiểu gì cũng không thân cận được, ngay cả sủng vật cũng không nuôi!
Tự Ngọc bị tổn thương lòng tự tin đến triệu để, nàng chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi bi về phía bụi cỏ, còn chưa đi được mấy bước đã bị người ta bắt lấy giơ lên cao cao để đánh giá.
“Đây là thứ gì thế, dáng vẻ thật kỳ quái?”
Tự Ngọc kinh hoảng thất thố nhìn về phía người bắt lấy nàng, đó là một thiếu niên mặt mày thanh tú, da mặt vô cùng, tấm da vô cùng xinh xắn, giương đôi mắt to nhìn nàng tràn đầy ngạc nhiên.
Tự Ngọc vội vàng vặn vẹo thân mình muốn từ trong tay hắn nhảy xuống, lúc này một đám đệ tử chung quanh đã xông tới.
“Dáng vẻ thật sự kỳ quá quá đi mất, đầu to như vậy, thân mình lại nhỏ xíu xiu, cho tới tận bây giờ ta cũng chưa từng gặp qua tứ đồ chơi nhỏ nào giống thế này cả.

“Đây là mèo nhỏ hả?”
“Mới không phải đâu, nào có con mèo nào dáng vẻ kỳ quái như vậy chứ…”
Tự Ngọc nghe vậy tim muốn nát tan,những phàm nhân này không khỏi quá mức bắt bẻ rồi đó, nguyên thân đáng yêu như vậy lại cảm thấy cổ quái, chẳng lẽ chưa từng gặp được sư tử đá canh cửa sao, thứ hai chân không có chút kiến thức!
Nàng giận trừng mắt nhìn đệ tử vừa nói hươu nói vượn kia, lông xù xù trên đầu bị đ.è xuống thật mạnh, cái tay đó vò mạnh nàng một phen: “Lông này sờ vào mềm xốp, cái đầu thật ra cũng rất nhỏ, chỉ là lông tóc dài quá đỗi, nhìn giống một sư tử nhỏ.

“Làm gì có sư tử nào nhỏ như vậy, có lẽ chỉ là một loại thú lai tạp nào đó không biết tên, bộ dáng nhìn cũng rất hiếm lạ.

Da mặt bị chê bai còn chưa tính, ngay cả nguyên thân cũng phải bị ghét bỏ như vậy, thật sự không phải là chuyện một con sư tử cá mặn như nàng có thể chấp nhận được, Tự Ngọc nhịn không được nhắm hai mắt lại, dáng vẻ trông thương tâm muốn chết.
Đệ tử trước đó túm lấy nàng ôm nàng vào trong lồ.ng ngực, nhẹ nhàng vuốt vuốt lông tóc nàng: “Chi bằng chúng ta mang nó theo cùng đi, vật nhỏ này đã đói đến mức chỉ còn xương thôi, một mình ở lại nơi núi sâu rừng già này e rằng sẽ đói chết mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.