Thổ Thất đang nói những lời khách sáo với Ảnh Vương, nhưng tâm tư của gã không ở chỗ này. Mà đã sớm bị nữ tử kia kéo đi.
- Thổ Thất, nể mặt tôi lần này. Cô gái kia là một người rất quan trọng. Tôi hy vọng cậu không nên động vào cô ta.
Cho dù sắc mặt của Ảnh Vương rất là khó coi. Nhưng không thể không ăn nói khép nép với Thổ Thất. Cho dù nơi này là địa bàn của y.
- Ha hả…
Thổ Thất cười to rồi nói:
- Nể mặt anh, hai mươi năm trước, cô gái mà tôi mang theo tới đây, hiện giờ đi đâu rồi? Có phải mỗi tối đều ở dưới háng của anh phải không? Anh còn có thể diện để cho tôi nể mặt sao? Người đâu, đi bắt cô gái kia về đây cho tôi. Khoan, để đích thân tôi đi vậy.
Sắc mặt của Ảnh Vương biến đổi, đột nhiên đứng lên:
- Thổ Thất, ngươi đừng làm quá đáng.
- Quá đáng?
Thổ Thất cười nhạt:
- Trói lão già này lại.
- Ngươi…Người đâu, đuổi tên chó chết này ra cho tôi.
Ảnh Vương tức giận đến phát run.
- Ảnh Vương thật xin lỗi, chúng tôi đã là người của anh Thất, ông già rồi.
Hai khẩu súng đã dí sát vào đầu của Ảnh Vương Hoa Y.
- Nghệ Trung, Lưu Tân, các cậu…
Ảnh Vương Hoa Y thật không ngờ hai thủ hạ mà mình tín nhiệm nhất lại phản bội y. Còn đi theo địch nhân lớn nhất của mình nữa chứ. Thân tín đã phản bối như vậy, nói gì những người thủ hạ kkia. Nhìn Ảnh Vương phát run, Thổ Thất cười ha hả.
- Thổ Thất, tôi nghĩ cậu tốt nhất đừng nên động tới cô ta. Cậu có biết cô ta là ai không? Tôi nói cho cậu biết cũng không sao. Trải qua nửa năm tôi mới điều tra ra được. Chắc cậu cũng nghe nói tới Sát Thần nổi tiếng gần đây phải không. Cổ Vương của tôi đã bị hắn lấy mất bởi vì tôi đắc tội với hắn.
- Hắc Thủ Băng Đao bởi vì đắc tội với vợ của hắn, nên trong một đêm đã bị tiêu diệt. Người này chính chính là Lâm Vân. Mà cô gái kia lại là nữ nhân của hắn. Hiện tại cậu có dám động đến cô ta không?
Ảnh Vương nói xong, lạnh lùng nhìn Thổ Thất. Thấy sắc mặt của gã thay đổi, thì mới thở phào một hơi.
Thổ Thất quả thật bị dọa sợ. Sát Thần kia ai mà không biết. Chỉ trong một thời gian ngắn đã quật khởi. Từ một năm trước, gã đã biết Sát Thần kia chính là Lâm Vân, chủ tịch của tập đoàn Vân Môn. Có thể động vào người nào, chứ không thể động vào Lâm Vân.
Ảnh Vương mặc dù biết có một người Sát Thần như vậy, nhưng lại không biết người kia chính là Lâm Vân. Về sau điều tra mới biết được. Thổ Thất thì khác, lúc Lâm Vân trong vòng một đêm tiêu diệt Hắc Thủ Băng Đao, thì gã đã biết rồi.
Hôm nay gã tới đây chỉ là lấy cớ tiêu diệt Ảnh Vương mà thôi, nên căn bản không quan tâm cô gái kia là ai. Đương nhiên càng không điều tra kỹ lai lịch của cô ta. Vừa nhìn thấy Tô Tĩnh Như, gã đã giật nảy mình, lập tức mê luyến nàng. Còn đang cười nhạo mình đúng là quê mùa.
Vừa có thể lấy cơ tiêu diệt Ảnh Vương, lại vừa có thể chơi một nữ nhân cực phẩm như vậy, Thổ Thất cao hứng vô cùng. Nhưng Ảnh Vương vừa mới nói ra thân phận của cô ta, đã khiến sắc mắt của Thổ Thất trở nên khó coi. Không ngờ nữ nhân kia lại là người của Sát Thần. Không biết có nên động vào hay không?
Trong thời gian ngắn, Thổ Thất đã suy nghĩ rất nhiều lợi và hại trong đó. Mặc dù gã biết Cổ Vương của Ảnh Vương bị mất được một năm rồi, nhưng lại không biết vì sao mất đi. Không ngờ việc này lại có liên qua tới Sát Thần kia.
Nhìn khuôn mặt âm trầm bất định của Thổ Thất, Ảnh Vương biết ý mà không chen vào suy nghĩ của gã. Y biết thực lực hiện tại của Thổ Thất mạnh hơn mình rất nhiều. Khiến y tức giận mình cũng không có chỗ tốt nào.
- Ha hả…
Thổ Thất bỗng nhiên cười to.
Lâm Vân thì thế thế nào? Hiện tại mình giết Ảnh Vương, rồi bắt cô gái kia, thì ai biết đó là do mình làm? Huống hồ, cho dù mình không động vào cô gái kia, với thủ đoạn của Sát Thần, chẳng lẽ hắn có thể buông tha cho mình sao?
Trái lại, giết Ảnh Vương, bắt cô gái đó, thì mình có lợi hơn. Cho dù Sát Thần kia tìm tới, chẳng lẽ mình không biết chạy trốn? Nghe nói thế lực của hắn phần lớn đặt ở nước ngoài, trong một thời gian ngắn chắc không thể triệu hồi được hết. Mà hắn có bản lĩnh lớn thì thế nào? Có thể đấu được hơn một trăm thủ hạ của mình không?
Tháy Thổ Thất cười to, trong lòng Ảnh Vương trầm xuống. Y biết mình xong đời rồi.
Vài tiếng súng vang lên rồi trở về bình tĩnh. Cũng có vài tên thủ hạ trung thành với Ảnh Vương, nhưng không nhiều lắm, dễ dàng bị thủ tiêu. Những người còn lại không do dự đi theo Thổ Thất. Hung danh của Thổ Thất có ai mà không biết. Huống hồ mấy năm nay, tay Ảnh Vương kia không có dã tâm gì, thế lực càng ngày càng rút lại, khiến cho thủ hạ của y rất bất mãn.
Cho nên ‘Thiếu Nhất Bút’ Thổ Thất không tốn nhiều thời gian đã thu phục xong thủ hạ của Ảnh Vương.
…
Nhưng hiện tại sắc mặt của Thổ Thất vẫn rất âm trầm. Trong căn phòng mà cô gái kia nghỉ ngơi, chỉ còn lại người giúp việc bị hôn mê. Rõ ràng là bị người dùng ghế đập đằng sau. Cho dù biết cô ta không thể chạy được xa, nhưng tâm tình của Thổ Thất vẫn không thoải mái.
- Còn nhìn cái gì nữa, lập tức đuổi theo bắt cô ta lại. Chỗ này toàn là đồi núi, xem cô ta trốn được đi nơi nào?
Thổ Thất tức giận quát, vài chục tên thủ hạ lập tức chia nhau đi tìm.
Trời đã dần tối, nghe thấy vài tiếng súng vang lên Tĩnh Như âm thầm may mắn mình rời đi sớm. Vì bảo vệ sự trong sạch của mình, nàng liền nhắm mắt cầm ghế đánh ngất xỉu cô hầu kia.
Tuy nhiên nàng cũng biết mình không thể chạy xa được. Chỉ có thể bước dài bước ngắn chạy vào trong núi để trốn. Tiếng bước chân đuổi theo đã truyền tới, Tĩnh Như biết nếu mình không chạy nhanh hơn, thì sẽ bị đám người kia bắt được.
Một lúc sau, trời đã tối như bưng, Tĩnh Như cũng kịp thời chạy được vào trong núi. Rồi tranh thủ thời gian muốn gọi điện thoại trở về cầu cứu. Nhưng Tĩnh Như lập tức tránh vào một bụi cỏ, rồi nín thở. Bởi vì có hai tên đang đi qua chỗ nàng. Nàng sợ tới mức cất điện thoại đi. Đợi cho hai tên này rời đi thì gọi sau.
- Cô gái này thật khôn khéo, biết mà chạy trốn trước. Làm hại lão tử mày mò trong rừng sâu núi thẳm như vậy.
Một tên trong đó nói.
- Cố gắng chút, đây là một cơi hội trời cho. Nếu chúng ta tìm được cô ta, không chừng anh Thất lại thưởng cho chúng ta. Hắc hắc, tôi nói vậy chắc cậu cũng hiểu chứ.
Tên kia nói, thanh âm hơi chói tai.
- Công nhận cô nàng này xinh đẹp thật. Nếu để cho lão tử ngủ một đêm, lão tử thiếu sống một năm cũng được.
- Hừ, nói nhỏ chút, anh Thất đã chấm cô gái này rồi. Nếu những lời vừa nãy của cậu rơi vào tai anh ấy thì cậu xong đời.
- Hắc hắc…Chỉ cần chờ cô ta gọi điện thoại, chúng ta chắc chắn sẽ nhận được tín hiệu.
Tên này cũng biết mình nói lỡ, liền chuyển chủ đề.
Tĩnh Như chợt nghĩ ra, cho dù mình không gọi điện thoại, những người kia cũng có thể phát hiện vị trí của mình nhờ chiếc điện thoại. Đang muốn tắt điện thoại đi thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên khiến cho Tĩnh Như hồn phi phách tán. Nàng âm thầm hối hận không tắt điện thoại sớm. Nhưng hiện tại nói gì cũng đã chậm. Tĩnh Như lập tức cúp điện thoại rồi bỏ chạy. Căn bản mặc kệ chạy tới hướng nào.
- Ở bên kia, mau đuổi theo.
Hai tên nam tử đang nói tới điện thoại, thật không ngờ điện thoại của cô ta lại thật vạng lên. Cô nàng này thật là đần, chạy trốn cũng không biết tắt máy.
Tĩnh Như không quan tâm được nhiều như vậy. Nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên, nàng sợ tới mức lập tức vứt điện thoại đi.
May mà trời tối, lại ở trong rừng núi, nên trong nhất thời không bị đuổi kịp. Tĩnh Như thấy có hai đèn mỏ đã sắp chiếu gần chỗ mình, liền liều mạng chạy về phía trước. Nhưng đôi chân bỗng nhiên mềm nhũn, rồi nàng rơi xuống trong một khe núi.
Tĩnh Như nấp vào trong khe núi, không dám cử động.
- Ủa, sao điện thoại của cô ta lại ở đây?
- Chắc là cô ta vừa vứt đi. Chúng ta dọc theo bên này tìm xem.
Hai người kia không theo dấu điện thoại đi về phía trước mà vẫn đi về hướng của Tĩnh Như đang trốn.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần của bọn chúng, trái tim của Tĩnh Như như muốn nhảy ra ngoài. Nếu bọn họ đi tới chỗ này, khẳng định cũng giống như mình, rơi xuống khe núi.
Không đúng, hai người kia có đèn mỏ trong tay, có lẽ có thể nhìn thấy cái hố, nên chưa chắc bị ngã xuống.
- Ê Tâm, chỗ này có một cái hố.
- Ừ, tôi cũng nhìn thấy rồi, kiểm tra bên kia cái hố xem.
Hai người vừa nói vừa nhảy qua cái hố, tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm. Không lâu sau, lại có nhiều người lục đục tới. Tĩnh Như còn chưa kịp thở phào thì lại khẩn trương. Có thể khẳng định, hai người kia tìm không thấy mình, sẽ nghi ngờ cái hố này.
Tĩnh Như vừa vội vừa sợ. Cố hết sức nép vào trong, để đèn mỏ không chiếu tới. Cái hố ở khe núi này vừa sâu vừa mọc đầy cỏ. Nếu không cẩn thận chú ý thì sẽ không phát hiện ra nàng trốn ở đó. Nhưng nếu chiếu đèn mỏ cẩn thận, thì Tĩnh Như sẽ lập tức bị lộ.
Đằng sau lại có mấy người chạy đến, có lẽ là bọn họ cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Trái tim của Tĩnh Như đập thình thịch, càng cố gắng chui vào trong. Bỗng nhiên nàng trông thấy một cái động. Cửa động bị một phiến đá và cỏ dại che lại.
Tĩnh Như không chút do dự, liền chui vào trong động. Vẫn không quên chỉnh lại cỏ dại và dùng sức đặt phiến đá che lại cái hang.
Quả nhiên, Tĩnh Như vừa mới ẩn nấp xong, thì hai tên nam tử vì không tìm thấy nàng nên liền vòng trở về cái hố. Rồi lấy đèn mỏ cẩn thận kiểm tra khe núi. Thậm chí còn có vài tia ánh sáng chiếu qua khe hở của phiến đá. Tĩnh Như âm thầm may mắn, chỉ hy vọng hai người kia không phát hiện ra cái phiến đá này.
Tĩnh Như lo lắng là dư thừa. Màu sắc của phiến đá giống hệt màu của khe núi. Huống chi xung quanh còn mọc đầy cỏ dại như vậy.
Nghe thấy hai người này nói vài câu và tiếng bước chân càng ngày càng xa, Tĩnh Như mới thở phào nhẹ nhõm. Rồi cẩn thận nhìn xung quanh cái hang này. Nàng đã ném điện thoại đi, nhưng còn có cái máy ảnh kỹ thuật số trong túi. Tĩnh Như liền mở đèn của máy ảnh, cái hang liền sáng lên.
Không ngờ trong hang còn có một cái bậc thang dài hẹp đi xuống, giống như là lối vào địa ngục vậy.
Trái tim Tĩnh Như đập rất nhanh. Cho dù lúc bị truy đuổi nàng cũng không sợ hãi như lúc này. Ở một cái động hoang như vậy còn xuất hiện một cầu thang, sao có thể không sợ hãi được.
Nhưng vì lo lắng những người kia có thể tìm đến đây, Tĩnh Như vẫn quyết định đi xuống cầu thang. Thang đá này có chỗ cao chỗ thấp, không biết đi bao lâu, cũng không biết lên cao được bao nhiêu, nhưng không khí ở chỗ này rất loãng, khiến nàng hít thở khó khăn.
Đi được chừng mười phút, lúc hô hấp trở lại bình thường, thì Tĩnh Như mới dừng bước.
Nàng dùng máy ảnh trong tay kiểm tra, mới phát hiện mình đang đứng gần cuối cầu thang, phía trước là vách núi. May mà mình dừng lại kịp thời. Nếu không đi thêm vài bước thì đã rơi xuống đó rồi.
Nhưng không biết ai làm cái hang như vậy làm gì? Mà chỉ kéo dài tới vách núi? Vô luận như thế nào, hiện tại nàng đã không còn đường để đi. Sớm biết như vậy thì đã không vứt điện thoại đi rồi.
Dù đã đi lâu như vậy, Tĩnh Như vẫn nghe thấy tiếng ầm ĩ ở bên ngoài. Nếu nàng không nghĩ ra biện pháp, thì nơi này vẫn là tử lộ. Nhưng ở chỗ này vẫn tốt hơn là rơi vào trong tay đám người đó.
Chết không có gì đáng sợ, nhưng chết cô đơn ở một nơi không người nào biết như vậy, Tĩnh Như rất không cam lòng.
Nàng giơ máy ảnh kỹ thuật số lên, cẩn thận kiểm tra vách hang. Quả nhiên, một lúc sau nàng phát hiện có một cái thanh đẩy. Tĩnh Như không chút do dự kéo thanh đẩy xuống, thì một cửa đá mở ra. Ở bên trong lại là một hang đá.
Cái thanh đẩy này khá sạch sẽ, chứng tỏ thường xuyên có người sử dụng. Tĩnh Như nghĩ bụng, chẵng lẽ đây chính là cái hang mà tay Ảnh Vương kia nhắc tới.
Hang động không lớn, ở bên trong chỉ có một cái thiết bị hình tròn. Thiết bị hình tròn này thỉnh thoảng phát ra tiếng nổ mạnh rất nhỏ. Cứ qua một thời gian ngắn, thì nó lại vang lên tiếng xoạch xoạch, giống như là một vật sống vậy.
Tĩnh Như có thể khẳng định đây là cái hang mà Ảnh Vương nhớ tới. Nếu là như vậy, Ảnh Vương có thể lại tới đây hay không? Vậy mình còn trốn đi đâu được nữa?
Không ngờ mình đã đi xa như vậy rồi, còn không thoát được bàn tay của bọn chúng. Tĩnh Như cảm thấy rất thất vọng và không cam lòng. Nàng âm thầm quyết định, một khi tên Ảnh Vương kia tìm tới đây, thì mình sẽ nhảy xuống vách núi tự sát.
Tĩnh Như đột nhiên có cảm giác, chỉ cần mình đi tới cái thiết bị hình tròn kia, là có thể chạy trốn được. Đó giống như một trực giác vậy. Từ bé đến giờ, trực gác của nàng luôn rất nhạy cảm, ngay cả cha cũng phải bội phục.
Tĩnh Như đi tới gần thiết bị hình tròn, ngây người một lúc. Nàng nghĩ mình thật vớ vẩn, lẽ nào đứng ở chỗ này là có thể chạy trốn sao? Trực giác lần này thật là kỳ quái.
Tĩnh Như cẩn thận nhìn thì trực giác càng mãnh liệt. Nàng sờ lên nó nhưng không thấy có biến hóa gì cả.
Tĩnh Như sững sờ, đây là lần đầu tiên nàng gặp chuyện như vậy. Thấy ở góc trái cả thiết bị có bốn cái rãnh. Những chỗ khác thì làm bằng chất liệu gì đó, được sắp xếp rất có trật tự. Nàng thử tháo mấy thứ trên đó, nhưng nó cực kỳ kiên cố. Dùng sức kiểu gì cũng không thể lay chuyển.
Tĩnh Như lại phát hiện ra một điều, đó là cái túi sách của mình hơi nóng.
Nhưng trong đó có gì đâu nhỉ, toàn là đồ nữ trang. Đúng rồi, còn có năm viên đá Bạch Hà. Chẳng lẽ viên đá đó có quan hệ với thiết bị này? Tĩnh Như lấy mấy viên đá Bạch Hà ra. Quả nhiên cái túi không còn nóng nữa.
Đúng là có quan hệ với viên đá này rồi.
Tĩnh Như thử bỏ hai viên vào trong hai cái rãnh. Bỗng một luồng ánh sáng hiện lên khiến cho nàng không nhúc nhích được.
Tĩnh Như cả kinh, ánh sáng đó phát ra từ đá Bạch Hà. Nếu như đá này bị biến mất thì xong rồi. Bởi vì nó rất quan trọng với Lâm Vân. Chẳng lẽ còn chưa mang về mình đã làm hỏng hai viên sao? Nhưng Tĩnh Như lại không có cách nào nhúc nhích.
Bên ngoài hang động vang lên tiếng nói chuyện và tiếng bước chân. Tĩnh Như rất sốt ruột, nàng biết Ảnh Vương đã tìm tới rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả cơ hội tự sát cũng không có.
Một tiếng Oanh vang lên, cánh cửa của cái hang đột nhiên đóng lại. Thiết bị hình tròn kia bỗng phát sáng, rồi bao phủ cả người Tĩnh Như, nàng chỉ cảm thấy chóng mắt rồi hôn mê bất tỉnh.