Từ lúc nhận được cái vòng cho tới hiện tại, suy nghĩ của Tĩnh Như đều không rời khỏi cái vòng cổ. Nàng không biết lúc trước Vũ Tích làm mất chiếc vòng cổ như thế nào, nhưng với nàng, cho dù nàng chết cũng không muốn mất nó.
Tĩnh Như tạm biệt Lâm Hinh rồi đi tới Miễn Biên. Khi tới đây nàng mới biết thế lực của tên Ảnh Vương kia lớn như thế nào. Bởi riêng việc đón nàng đã có tận hơn hai mươi người, còn lái toàn xe sang trọng nữa chứ.
Thấy có nhiều người đón mình như vậy, Tĩnh Như có chút hồi hộp. Nàng thật không ngờ Ảnh Vương lại là một trùm xã hội đen. Cũng may tay Ảnh Vương này rất tôn kính nàng.
Nhưng ánh mắt của y khiến cho nàng không thoải mái.
Hoa Y Ảnh Vương thật không ngờ lại có một cô gái xinh đẹp như vậy tới đây. Y đã gặp không ít mỹ nữ, nhưng một mỹ nữ có làn da trắng nõn như vậy, còn chưa từng gặp qua. Mà trên người cô ta còn phát ra một khí chất thanh tú nữa chứ. Khiến cho người ta không dời mắt được.
Ảnh Vương không biết đó là do Tĩnh Như đã uống Tiên Nhan Đan. Chỉ tưởng rằng đó là khí chất trời sinh.
Người phụ nữ mà y gần gũi nhất là Vạn nương tử, cũng là một mỹ phụ ngàn dặm có một. Nhưng cô ta so với Tĩnh Như, thì có thể coi như một người đàn bà dâm đãng mà thôi.
Hơn nữa còn không biết Vạn nương tử kia có bao nhiêu đàn ông bên ngoài. Gần đây mỗi lần quan hệ với ả xong, công năng của mình lại suy yếu đi khá lâu. Dù không biết có phải do ả làm trò gì không. Nhưng vì thà tin còn hơn không, quan hệ giữa hai người càng ngày càng ít.
Quan hệ ít đi nhưng không thể dứt hẳn ra được. Một là vì các cô gái kia không có công phu trên giường như Vạn nương tử, thứ hai là không xinh đẹp bằng cô ả.
Mắt thấy nữ tử giúp Lâm Vân lấy đá Bạch Hà có mỹ mạo như vậy. Chỉ là không biết quan hệ giữa cô ta và Lâm Vân như thế nào. Nếu quan hệ không sâu, thì có thể chiếm lấy cô ta.
Dù sao Lâm Vân vẫn tạo tâm lý ám ảnh cho Ảnh Vương. Lâm Vân còn hạ một cấm chế trên người y nữa cho. Mặc dù đến tận bây giờ y vẫn chưa cảm thấy thân thể có gì khác lạ. Nhưng y vẫn sợ hãi thực lực khủng bố của Lâm Vân. Cái cảnh hắn giết Vinh Thượng như giết một con gà, vẫn còn rõ mồn một trước mặt.
Nếu Ảnh Vương là một tên ngu ngốc, thì đã không trở thành bá chủ một phương ở một nơi có hoàn cảnh sống ác liệt như vậy.
Dù y đã cố gắng khống chế sắc tâm của mình, nhưng vẫn bị vẻ đẹp của Tĩnh Như làm cho rục rịch. Nếu không phải cố kỵ Lâm Vân, thì y đã trói Tĩnh Như rồi ném vào trong phòng rồi.
- Chào tiểu thư Tô. Thực ra chỉ cần Lâm tiền bối nói một câu, tôi sẽ chủ động tới Yên Kinh đưa đồ vật là được. Đâu cần cô phải vất vả tới đây một chuyến. Tôi chính là Ảnh Vương Hoa Y. Xin hỏi cô với Lâm Vân là…
Ảnh Vương thích mặc quần áo sặc sỡ, nên mới có ngoại hiểu là Ảnh Vương Hoa Y.
Tĩnh Như nhìn ánh mắt trần trụi của tên Ảnh Vương này, trong lòng có chút lo lắng. Chỉ muốn lập tức lấy đá Bạch Hà rồi trở về Yên Kinh mà thôi. Ánh mắt của y thực sự khiến cho nàng sợ hãi.
- Chào anh, Ảnh Vương. Tôi là người nhà của Lâm Vân.
Bề ngoài của Tĩnh Như rất bình tĩnh, nhưng trái tim lại đập thình thịch, chỉ muốn rời chỗ này ngay lập tức.
Người nhà của Lâm Vân? Tâm tư của Ảnh Vương lại động. Nghe nói tay Lâm Vân có một người vợ tên là Hàn Vũ Tích, tướng mạo đẹp như hoa. Lẽ nào cô nàng này cũng là nữ nhân của Lâm Vân? Điều này rất có thể. Bằng không cô ta đã không chủ động giúp Lâm Vân tới đây lấy đá Bạch Hà và kiểm tra sự thay đổi của hang động rồi.
Nếu cô ta cũng là nữ nhân của Lâm Vân, thì có chút phiền toái. Mình cũng không dám động vào. Thủ đoạn của Lâm Vân, y rất rõ ràng. Còn biết bay và phóng ra lửa nữa chứ, bản lĩnh không khác gì thần tiên cả. Hắn chỉ cần vung tay là mười người như mình cũng phải biến thành tro bụi.
Nghĩ tới đây liền thở dài một tiếng. Một nữ nhân xinh đẹp như vậy, chỉ có thể nhìn mà không thể động vào, thật là không cam lòng. Nếu như mình cưỡng chế đoạt nữ nhân thì thế nào? Ảnh Vương lại nghĩ tới bốn quả cầu lửa khủng bố của Lâm Vân.
Ảnh Vương Hoa Y không đi tới khách sạn, mà đưa Tĩnh Như tới nhà lớn của mình. Nơi đó đã bày sẵn một bữa tiệc chào đón Tĩnh Như. Tĩnh Như vì sợ hãi nên không muốn ăn thứ gì ở đó. Cũng may Ảnh Vương còn chưa quyết định có động thủ với Tĩnh Như hay không, nên trong bữa cơm không có chuyện gì phát sinh.
- Ảnh Vương đại ca, đá Bạch Hà mà Lâm Vân muốn, hiện tại có thể đưa cho tôi được không?
Cơm nước xong, Tĩnh Như lập tức đưa ra yêu cầu này.
Đá Bạch Hà vốn là tìm cho Lâm Vân, nên Ảnh Vương không từ chối. Trực tiếp lấy ra năm viên đá Bạch Hà giao cho Tĩnh Như.
Tĩnh Như cất đá Bạch Hà vào túi, rồi muốn lập tức đi tới hang động nhìn xem. Sau đó thì mau chóng trở về Yên Kinh. Ở chỗ này nàng cảm thấy không yên tâm. Bởi vì ánh mắt của Ảnh Vương không ngừng quét về phía mình. Còn có vài chục thanh niên có hình xăm dữ tợn đứng xung quanh. Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía nàng cũng không chút che dấu nào.
Hiện tại Tĩnh Như cảm thấy mình như một con dê con rơi vào bầy sói vậy.
Ảnh Vương Hoa Y hiểu tâm tình bức thiết của Tĩnh Như, cưỡng chế ánh mắt của mình. Cười ha ha, nói với Tĩnh Như:
- Tô tiểu thư, cô cứ yên tâm đi. Danh tiếng của Ảnh Vương của tôi ở chỗ này không tồi. Hiện tại trời đã tối, sáng ngày mai chúng ta tới hang động đó nhìn cũng được. Buổi chiều mai cô về Yên Kinh cũng không muộn. Tôi bảo đảm cô sẽ được an toàn ở đây.
Mặc dù Ảnh Vương rất thèm thuồng Tĩnh Như, nhưng ở trong nội tâm của y có một lại cố kỵ rất sâu với Lâm Vân. Thậm chí y có một loại cảm giác, chỉ cần mình vừa chạm vào cô gái này, mình coi như xong đời.
- Ha ha… Hoa Y huynh mở tiệc chiêu đãi mỹ nữ như vậy, sao không mời đệ tới. Thật khiến đệ thất vọng mà…
Một thanh âm khàn khàn khiến cho người ta run rẩy vang lên từ cửa chính.
Sắc mặt của Ảnh Vương trầm xuống. Dám trước mặt y gọi Hoa Y, chỉ có Thổ Thất. Tên thật của Thổ Thất là Vương Thuẫn Bình. Gã này đã sinh sống ở Miễn Biên hai mươi năm rồi. Hai mươi năm trước, do bị truy nã vì giết người, nên mới trốn tới đây. Năm đó Ảnh Vương còn cứu gã một mạng. Nhưng sang năm thứ hai, gã lại đi theo một lão đại khác. Năm thứ ba thì lão đại kia bị nổ chết, gã liền tiếp nhận tất cả thế lực để lại.
Mà người này có tính nhẫn nại rất cao. Gã âm thầm làm đủ mọi chuyện bẩn thỉu để kiếm tiến như buôn bán thuốc phiện và nữ nhân. Cho nên chỉ trong thời gian mười năm ngắn ngủn, gã đã phát triển thế lực không thua kém gì Ảnh Vương Miễn Biên. Người này cực kỳ tâm ngoan thủ lạt, làm việc gì cũng không hề lưu tình. Gã còn là một tên cực kỳ hoang dâm, nên người khác ở sau lưng gọi gã là ‘Thiếu Nhất Bút ‘Thổ Thất.
Cho dù thế lực của Thổ Thất không thua kém gì Ảnh Vương, nhưng Thổ Thất cũng không dám đắc tội với Ảnh Vương. Bởi vì trong tay của Ảnh Vương còn có một Cổ Vương. Nhưng vào nửa năm trước, không biết Thổ Thất từ đâu mà biết Ảnh Vương đã không còn Cổ Vương. Nên không kiêng kỵ bành trướng thế lực, dần dần xâm chiếm địa bàn và việc kinh doan của Ảnh Vương.
Bắt đầu chỉ là thăm dò, nhưng về thì càng lớn mật. Tuy Ảnh Vương rất hận, nhưng lại không thể làm gì được. Vốn lần này mời Lâm Vân tới, ngoại trừ dẫn hắn tới xem cái hang động thay đổi, còn muốn mượn tay của Lâm Vân diệt trừ Thổ Thất.
Không ngờ Lâm Vân không tới, lại tới một nữ nhân. Còn là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp nữa chứ. Bởi như vậy, chẳng những không diệt được Thổ Thất, còn khiến cho gã đánh hơi được.
Ảnh Vương Hoa Y âm thầm kêu khổ. Nếu mình không giao cô nàng này cho Thổ Thất, thì khéo gã sẽ mượn cô nàng này để trở mặt. Nhưng nếu mình đưa cho gã, thì Lâm Vân nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Nhìn Vạn nương tử đứng bên cạnh Thổ Thất, Ảnh Vương Hoa Y lập tức hiểu rõ vì sao tên Thổ Thất này biết chuyện mình không còn Cổ Vương. Nguyên lại là do con ả ác độc kia rêu rao.
- Tô tiểu thư, cô đi nghỉ trước đi, tôi muốn thương lượng với lão Thất vài chuyện.
Sắc mặt của Ảnh Vương rất âm trầm. Y không dám gây sự với Thổ Thất nên thầm hận Lâm Vân. Nếu mình còn Cổ Vương, thì mình việc quái gì phải cúi thấp đầu trước tên Thổ Thất kia chứ.
Tĩnh Như nhìn Ảnh Vương, rồi lại nhìn Thổ Thất, trong lòng liền trầm xuống. Nàng biết lúc này mình thực sự nguy hiểm. Liền tranh thủ thời gian đi theo một cô gái giúp việc rời khỏi đại sảnh.
Vừa đi vào, đôi mắt của Thổ Thất đã nhìn chằm chằm vào Tĩnh Như, không dứt ra được. Gã vốn nhận được tin tức là Ảnh Vương đang đón tiếp một nữ nhân rất xinh đẹp. Thổ Thất còn xì mũi coi thường. Có nữ nhân nào gã chưa từng trông thấy qua? Có gì kỳ lạ quý hiếm đâu.
Lần này gã tới chỉ là muốn mượn cớ để diệt trừ Hoa Y mà thôi. Nhưng vừa nhìn thấy Tĩnh Như, gã đã sừng sỡ. Không ngờ trên đời lại có một cô gái xinh đẹp như vậy. Gã còn chưa từng thấy qua cô gái nào như cô ta. Lúc này Thổ Thất thực sự tâm động, gã phải có cô ta bằng được.
Tĩnh Như vừa rời khỏi đại sảnh, liền nghĩ cách rời đi nơi này. Nàng không phải là một người ngốc, vài năm sống độc lập, nàng đã luyện được sự bình tĩnh khi đối mặt với nguy hiểm.
Ánh mắt của Ảnh Vương nhìn về phía mình, và vẻ e ngại của y với cái gã vừa tới kia, Tĩnh Như nhìn thấy rất rõ ràng. Nàng hiểu mình sắp trở thành tài sản giao dịch của bọn chúng. Phải thừa dịp bọn chúng còn chưa đàm phán xong điều kiện hoặc chưa ngả bài, lập tức bỏ trốn. Nếu không mình sẽ xong đời.
Nhưng cô gái giúp việc một mực đi theo Tĩnh Như, Nàng vừa nhìn là biết cô ta muốn giám sát mình.