Con Rể Quyền Quý

Chương -73:






Xe chạy trên đường.
Milan bày ra một tư thế lười nhác, thoải
mái dựa lên ghế lái phụ.
“Ngữ Lam, tớ cũng không biết nói cậu
thế nào nữa, ông xã cậu có bản lĩnh y
học mạnh như vậy mà cậu vẫn luôn coi
như mát xa bình thường!”
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Ngữ Lam lộ
vẻ uất ức: “Tớ cũng đâu có biết, cụ thể
thì lợi hại đến mức nào?”
“Vật lý trị liệu xem như cách trị liệu đứng
đầu trong đông y, đặc biệt là Trương
Thác chỉ dùng mát xa đã có thể đạt tới
hiệu quả kích thích huyệt vị trên diện
rộng, người bình thường không thể nào
làm được. Cậu thì hay rồi, mỗi ngày chỉ
coi như mát xa bình thường, bảo anh ta
bóp chân cho cậu, nếu mấy bác sĩ đông
y kia biết chắc chắn sẽ tức chết!”
Mặt Lâm Ngữ Lam đỏ lên, trong lòng
lẩm bẩm, Trương Thác chết tiệt, đều tại
anh! Khiến tôi bị mất mặt thế này đây!
Sau khi thầm quở trách Trương Thác,
Lâm Ngữ Lam còn thấy kỳ lạ, rốt cuộc
sao anh lại biết những cái này? Không
được, nhất định phải hỏi anh xem, nếu
thật sự lợi hại như Milan nói, tùy tiện
đến bệnh viện nào cũng có thể làm bác
sĩ mà.
Lâm Ngữ Lam đang lái xe thì nhận được
điện thoại của Lý Na, Lý Na nói các cổ
đông của công ty đề nghị mở cuộc họp
hội đồng.
Khi Lâm Ngữ Lam bước vào phòng họp
của Lâm Thị, bên trong đã đầy người.

Hai anh họ của Lâm Ngữ Lam, Vương
Vỹ và Lâm Xuyên đều ngồi ghế đầu, các
cổ đông lớn của Lâm Thị cũng đều có
mặt. Người đứng đầu đoàn luật sư cầm
một tờ giấy trong tay đứng trong phòng
họp.
Lâm Ngữ Lam nhìn cảnh tượng trước
mắt, cười khẽ một tiếng: “Đến hết rồi
sao? Vậy bắt đầu đi.”
Cô đi tới chỗ thuộc về Chủ tịch, kéo ghế
ra ngồi xuống.
Các cổ đông đưa mắt nhìn nhau, một
người trong đó lên tiếng trước.
“Theo thống kê, định mức lợi nhuận của
Lâm Thị tháng này là…”
Ở một nơi cách đường vành đai của
thành phố Ngân Châu không xa, có một
khu công nghiệp rộng lớn, hai năm gần
đây làm ăn sa sút, rất nhiều nhà máy
đều đã đóng cửa, chỉ còn lại một vài
máy móc phế liệu bị người ta vứt bỏ
trong nhà xưởng, lâu lâu lại có người tới
lượm ve chai, thứ gì có thể dỡ bỏ gần
như đều bị dỡ bỏ cả rồi.
Trong một nhà xưởng cũ nát thỉnh
thoảng vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Tống Đào cả người trần truồng, bị một
sợi dây xích trói lấy hai chân rồi treo ở
giữa không trung.
Một thanh niên đẹp trai đeo kính râm
nhàn nhã nằm trên ghế xích đu bằng gõ,
nhìn Tống Đào mặt mày xanh tím, tóc rối
†ứ tung, gọi một cuộc điện thoại: “Lão
đại, con hàng này làm gì sai mà anh
muốn treo cổ hắn ta thế?”
Trương Thác ở trong trung tâm thương
mại, vừa thử âu phục vừa nghe máy:
“Chia rẽ quan hệ của vợ chồng tôi, đúng
rồi, bắt được người chụp ảnh chưa?”
“Đã sắp xếp người đi bắt rồi, có thể dẫn
đến ngay.”
“Được, treo cổ chung luôn đi.” Trương
Thác cúp máy, giọng điệu như đang nói
tối nay đi đâu uống rượu vậy.
Trương Thác không sợ gây chuyện, cũng
sẽ không chủ động trêu chọc người
khác, nhưng ai dám làm ra chuyện có
hại đến Lâm Ngữ Lam dù chỉ một chút,
đều sẽ hứng chịu cơn giận dữ của anh.
Trương Thác không ngừng thử âu phục
trước quầy bán quần áo trong trung tâm
thương mại, dáng người cường tráng kết
hợp với khuôn mặt tuấn tú của anh
khiến nhân viên bán hàng nhìn đến đỏ
cả mặt.
“Được, lấy cái này đi.”
Trương Thác nhìn quần áo trên người
mình, nở nụ cười hài lòng. Mặc dù
không vừa người như bộ anh mặc đến
nhà họ Trình lần trước, chỉ tiết cũng
không tỉnh xảo như bộ kia. Nhưng
Trương Thác nghĩ, đến Lâm Thị làm
việc, cũng không thể mặc đồ nhà thiết
kế cao cấp trên thế giới đo ni đóng giày
cho được.
Đúng thế, Trương Thác muốn đến Lâm
Thị làm việc, đây là kết quả sau khi
Trương Thác bàn bạc với Lâm Chính
Nam.

Trương Thác chỉ cần nghĩ đến sau này
không chỉ được gặp Lâm Ngữ Lam ở
nhà nữa, ngay cả lúc đi làm cũng có thể
nhìn thấy cô, thì anh đã mừng thầm rồi.
Phòng họp của Tập đoàn Lâm Thị.
“Căn cứ vào hiệp ước, nếu trong lúc cô
Lâm Ngữ Lam nhậm chức Chủ tịch
khiến lỗ lã của công ty vượt ngoài 10%,
hội đồng quản trị có quyền ép cô Lâm
Ngữ Lam từ chức Chủ tịch. Theo thống
kê, hao hụt của công ty đã đạt tới 5%,
hơn nữa vì chuyện cá nhân của cô Lâm
Ngữ Lam, số tiền lỗ của tập đoàn sẽ liên
tục tăng lên. Hội đồng quản trị quyết
định nhân buổi họp ngày hôm nay, cùng
nhau bàn bạc về chức Chủ tịch của Lâm
Thị.”
“Căn cứ vào hiệp ước, nếu nhiều hơn
một nửa cổ đông đồng ý cách chức cô
Lâm Ngữ Lam, cô Lâm Ngữ Lam phải
nhường lại chức Chủ tịch, bây giờ bắt
đầu bỏ phiếu.”
Luật sư Hồ – người đứng đầu đoàn luật
sư của Lâm Thị đọc hiệp ước trong tay.
Vương Vỹ ngồi tại chỗ, không hề che
giấu nét cười trên mặt.
“Tôi đồng ý cách chức Chủ tịch của Lâm
Ngữ Lam.” Một thành viên ngồi bên
cạnh Vương Vỹ bày tỏ thái độ trước:
“Trong lúc cô Lâm Ngữ Lam nhậm chức
khiến công ty hao hụt nghiêm trọng, lỗ
lã của công ty ảnh hưởng trực tiếp đến
lợi ích của nhân viên, không thể kéo dài
được nữa.”
“Tôi cũng đồng ý.”
“Tôi đồng ý.”
“Đồng ý.”
Hội đồng quản trị của Lâm Thị có tổng
cộng mười ba thành viên, chỉ trong nháy
mắt đã có bốn người đồng ý cách chức
Chủ tịch của Lâm Ngữ Lam. Nếu cộng
thêm Vương Vỹ, sẽ có đến năm người.
Trên mặt Lâm Ngữ Lam vẫn giữ vững nụ
cười, cũng không hề lộ ra vẻ giận dữ, cô
đưa mắt nhìn mấy cổ đông còn lại.
Vài cổ đông liếc mắt nhìn nhau, cười xin
lỗi Lâm Ngữ Lam.
“Đồng ý.”
“Đồng ý.”
Trong nháy mắt, cộng thêm Vương Vỹ,
đã có bảy thành viên của hội đồng quản
trị đồng ý cách chức Chủ tịch của Lâm
Ngữ Lam.
Tuy mấy người còn lại không bày tỏ thái
độ, nhưng đã không quan trọng nữa,
cho dù bọn họ đưa ra quyết định gì,
chức Chủ tịch của Lâm Ngữ Lam cũng
khó mà giữ được.
Luật sư Hồ gật đầu, lên tiếng: “Căn cứ
hiệp ước, hơn một nửa thành viên của
hội đồng quản trị đồng ý cách chức Chủ
tịch của cô Lâm Ngữ Lam, hiệp ước lập
tức có hiệu lực. Tiếp theo sẽ do thành
viên của hội đồng quản trị bỏ phiếu
chọn Chủ tịch tân nhiệm, số phiếu hơn
một nửa sẽ được chọn.”
Vương Vỹ chỉnh lại cổ áo sơ mi, hắng
giọng đứng dậy: “Họ Lâm ạ, bây giờ cô
có thể đi xuống vị trí đó rồi chứ.”
Lâm Ngữ Lam mỉm cười, đứng dậy

nhường ghế ngồi có hai chữ Chủ tịch
cho Vương Vỹ: “Mời.”
Vương Vỹ hừ lạnh một tiếng, nghênh
ngang đi đến chỗ thuộc về Chủ tịch,
ngồi xuống.
Vào khoảnh khắc Vương Vỹ ngồi xuống,
các cổ đông vừa lên tiếng đồng ý cách
chức Chủ tịch của Lâm Ngữ Lam đều
bầu chọn Vương Vỹ ngồi lên chức Chủ
tịch của Lâm Thị.
Sau đó, luật sư Hồ của công ty cũng
tuyên bố Vương Vỹ nhậm chức Chủ tịch
của Lâm Thị!
Lâm Ngữ Lam không ở lại thêm, bước
nhanh ra khỏi phòng họp, chỉ để lại cho
mọi người một bóng lưng.
Bốn giờ chiều hôm đó, Vương Vỹ ngồi
trong phòng làm việc rộng lớn của Chủ
tịch, nhìn xuống đám người phía dưới
qua cửa sổ sát đất.
Đã hai tiếng trôi qua từ khi anh ta giữ
chức Chủ tịch đến bây giờ.
Trong hai tiếng, Vương Vỹ gần như hoàn
thành hơn phân nửa kế hoạch của mình,
ký hợp đồng bất bình đẳng với mấy công
†y khác.
Chẳng hạn như ký hợp đồng với công ty
hữu hạn công trình Đình Trúc, phát triển
trên một miếng bất động sản. Lâm Thị
chịu tất cả chỉ phí mua đất và xây dựng,
mà giao toàn bộ quyền tiêu thụ cho
công ty hữu hạn công trình Đình Trúc.
Hợp đồng này được ký một cách trắng
trợn, dựa vào cách đó để khoét rỗng
Lâm Thị.
Còn Vương Vỹ thì có thể lấy được 30%
Bốn giờ chiều hôm đó, Vương Vỹ ngồi
trong phòng làm việc rộng lớn của Chủ
tịch, nhìn xuống đám người phía dưới
qua cửa sổ sát đất.
Đã hai tiếng trôi qua từ khi anh ta giữ
chức Chủ tịch đến bây giờ.
Trong hai tiếng, Vương Vỹ gần như hoàn
thành hơn phân nửa kế hoạch của mình,
ký hợp đồng bất bình đẳng với mấy công
†y khác.
Chẳng hạn như ký hợp đồng với công ty
hữu hạn công trình Đình Trúc, phát triển
trên một miếng bất động sản. Lâm Thị
chịu tất cả chỉ phí mua đất và xây dựng,
mà giao toàn bộ quyền tiêu thụ cho
công ty hữu hạn công trình Đình Trúc.
Hợp đồng này được ký một cách trắng
trợn, dựa vào cách đó để khoét rỗng
Lâm Thị.
Còn Vương Vỹ thì có thể lấy được 30%



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.