Con Rể Quyền Quý

Chương -72:






Lâm Ngữ Lam đẩy cửa nhà ra, đi vào
trong nhà chính, phòng khách nhà chính
không có người, chỉ có một chiếc xe lăn
trơ trọi nằm đó.
“Ông nội?” Lâm Ngữ Lam thăm dò gọi một tiếng.
“Vào đi.” Giọng nói yếu ớt của Lâm
Chính Nam vang lên trong phòng ngủ.
Trong lòng Lâm Ngữ Lam dâng lên dự
cảm không tốt, bước nhanh tới phòng ngủ.
Khi Lâm Ngữ Lam đi đến cửa phòng ngủ
đã có thể thấy rõ ràng Lâm Chính Nam
đang nằm trên giường, nói chuyện rất yếu ớt.
Còn Trương Thác thì đang ngồi bên
cạnh ông cụ.
“Ngữ Lam, cháu đến rồi à, mau tới đây.”
Giọng nói của Lâm Chính Nam rất nhỏ.
Lâm Ngữ Lam hoàn toàn không có tâm
trạng trách mắng Trương Thác làm bậy,
lo lắng đi tới bên giường.
“Ông nội, cháu đã nói rồi, ông đừng nói
chuyện nữa!” Trương Thác ở bên giường nhắc nhở.
“Không phải vì ông không nhịn được
sao.” Lâm Chính Nam cười khẽ.
“Cũng đừng cười!” Trương Thác lại nhắc nhở.
“Trương Thác, anh gào cái gì mà gào,
sao anh lại…” Lâm Ngữ Lam không nhịn
được mở miệng, nhưng nói một nửa thì
ngừng lại, cô nhìn thấy Lâm Chính Nam
đang năm trên giường đắp mặt nạ?

“Cháu đã nói rồi, lúc đắp mặt nạ ông
cười quá tươi, động tác trên mặt quá lớn
thì mặt nạ sẽ không có tác dụng nữa,
sao ông không nghe chứtI” Trương Thác
ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cảnh trước mắt khiến Lâm Ngữ Lam
không hiểu ra sao.
“Ông nội, ông đang…
Lâm Chính Nam duỗi tay chỉ lên mặt
mình: “A, cái này hả, Tiểu Trương nói làn
da của ông không tốt, bảo ông mỗi ngày
đều nền đắp mặt nạ.”
Trương Thác nhìn điện thoại: “Được rồi,
mười lăm phút trôi qua, có thể tháo mặt nạ xuống.”
“Ừm, nói chứ mặt nạ này đắp lên mặt
mát mẻ thật, đúng là rất thoải mái.” Lâm
Chính Nam tháo mặt nạ, bước xuống từ
trên giường, chạy tới phòng vệ sinh bên
cạnh rửa mặt.
Lâm Ngữ Lam tỏ vẻ kỳ lạ nhìn Trương
Thác: “Anh tới đây để dạy ông nội tôi
đắp mặt nạ sao?”
“Đúng thế.” Trương Thác gật đầu:
“Người ấy, già rồi thì phải hưởng thụ, ai
nói chỉ phụ nữ mới được đắp mặt nạ chứ.”
“Anh thật là tẻ nhạt đấy… Không đúng!”
Lâm Ngữ Lam đột nhiên mở to hai mắt,
khó tin nhìn về phía phòng vệ sinh, thân
thể cố hơi run rẩy: “Ông nội của tôi… đi
được rồi ư?”
“Đúng thế” Trương Thác gật đầu: “Kinh
lạc ở hai chân ông nội bị tắc nghẽn,
cũng không phải bị liệt thật, hai chân
vẫn luôn có tri giác, chỉ là không đứng
dậy được mà thôi, đả thông kinh lạc một
chút là có thể đứng lên rồi.”
Những lời này của Trương Thác có thật
có giả, triệu chứng lớn nhất của Lâm
Chính Nam vẫn là tâm mạch bị hao tổn,
chỉ là Lâm Chính Nam nhờ Trương Thác
đừng nói ra chuyện này.
“Anh, anh thật sự chữa khỏi cho ông nội
rồi sao?” Lâm Ngữ Lam nhìn người đàn
ông trước mặt, trong lòng chấn động.
Vì bệnh của ông nội, cô đi tìm biết bao
nhiêu bác sĩ, ai cũng không có khả năng
này. Nhưng chưa từng nghĩ ông xã làm
việc nhà cả tháng của mình có thể chữa khỏi?
Phi phi, ông xã cái gì chứ!
Mặt Lâm Ngữ Lam chợt ửng đỏ.
“Thật ra cũng không khó, hơn nữa thân
thể ông nội cũng xem như khỏe mạnh,
đúng rồi, sao em lại tới đây?”
“Tôi không phải là…” Lâm Ngữ Lam nói
được một nửa thì dừng lại, cô vốn lo
lắng Trương Thác sẽ gây ra phiền phức
gì, bây giờ nhìn lại, cái này là phiền phức
gì chứ, rõ ràng là đại ân mà.

Chẳng mấy chốc Lâm Chính Nam đã
rửa mặt xong, ông cụ nhìn một nam một
nữ trong phòng, ánh mắt tràn đầy hài
lòng. Cái này đúng thật là trai tài gái sắc,
vậy mà cháu gái có thể tìm Diêm vương
sống về làm cháu rể cho mình, lợi hại,
đúng là lợi hại!
“Ông nội, ông thật sự không sao chứ?”
Lâm Ngữ Lam vừa thấy Lâm Chính Nam
đi ra đã vội vàng chạy đến trước mặt
ông cụ, không ngừng nhìn từ trên xuống dưới.
“Không sao, may mà có Tiểu Trương
đấy, cháu nhìn ông đi, bây giờ có thể
chạy có thể nhảy, sống thêm mười năm
nữa cũng không thành vấn đề, ha ha.”
Lâm Chính Nam vỗ ngực cười to.
Nhìn dáng vẻ tràn đầy tinh thần của ông
nội, Lâm Ngữ Lam cười vui vẻ, hai ông
cháu hứng khởi trò chuyện.
Tán gẫu một lát, Lâm Chính Nam bày ra
vẻ mặt nghiêm túc: “Ngữ Lam, bây giờ
ông cần nói với cháu một vài chuyện,
cháu nghe cho kỹ.”
“Cháu đi ra ngoài hóng gió đây.” Trương
Thác lên tiếng, không đợi Lâm Chính
Nam đáp đã tự động ra khỏi nhà chính.
Đám người Vương Vỹ đều đang chờ
mong đứng trước cửa nhà chính.
Khi nhìn thấy Trương Thác sắc mặt
không tốt đi ra từ nhà chính, mấy người
này đều tỏ vẻ hài lòng, xem ra ông cụ
Lâm đã nghiêm trị rồi.
“Ồ, đây không phải chàng rể của nhà họ
Lâm chúng ta ư, thế nào, sao sắc mặt
khó coi thế?” Vương Vỹ cong môi, bước
tới châm chọc.
Trương Thác không lên tiếng, cúi đầu đi
lướt qua Vương Vỹ.
Vương Vỹ vừa thấy dáng vẻ này của
Trương Thác, trong lòng càng đắc ý hơn.
Milan vẫn luôn chờ ở bãi đỗ xe, khi thấy
Trương Thác thì lập tức chạy tới, hỏi anh
chữa bệnh thế nào.
“Chữa khỏi rồi, tôi còn có chút chuyện,
đi trước đây.” Trương Thác trả lời Milan
một tiếng, sau đó bước ra khỏi đại viện
nhà họ Lâm.
Milan thở phào một hơi, đồng thời cũng
vui vẻ vì bạn tốt của mình.
Chừng nửa tiếng sau khi Trương Thác
đi, cửa lớn nhà chính lại mở ra lần nữa,
Lâm Ngữ Lam lạnh lùng bước ra từ
trong nhà. Sắc mặt cô khó coi như vậy,
chắc hẳn Lâm Chính Nam đã nói hết với
cô chuyện xảy ra lúc trước rồi.
Tuy Lâm Ngữ Lam biết Vương Vỹ ngấp
nghé Lâm Thị, nhưng không ngờ anh ta

sẽ sử dụng thủ đoạn đê tiện đến thế. Cố
ý vu oan hãm hại Trương Thác, khiến
Lâm Thị xuất hiện tin tức tiêu cực, chèn
ép giá cổ phiếu, lợi dụng giao hẹn lúc
trước ép mình nhường vị trí Chủ tịch.
Lâm Ngữ Lam vừa ra khỏi cửa đã nhìn
thấy nét cười trên mặt đám người
Vương Vỹ. Khuôn mặt của những người
này khiến cô cảm thấy ghê tởm, Lâm
Ngữ Lam chỉ liếc mắt một cái đã quay
đầu đi tới bãi đỗ xe, không thèm chào
hỏi một tiếng.
Vương Vỹ thấy Trương Thác và Lâm
Ngữ Lam đều đi rồi, vội vàng chạy đến
trước nhà chính: “Ông ngoại, các thành
viên của hội đồng quản trị đề nghị hôm
nay mở đại hội cổ đông, ông có ý kiến gì không ạ.”
“Cứ mở đi, Lâm Thị chúng ta không thể
có nhiều phần tử cặn bã như vậy được,
cũng nên xử lý sạch sẽ thôi.” Lâm Chính
Nam ngồi trên xe lăn, từ từ xuất hiện
ngoài nhà chính.
Lời của Lâm Chính Nam khiến Vương Vỹ
càng vui vẻ hơn. Nhưng anh ta lại không
biết phần tử cặn bã Lâm Chính Nam nói
là đang chỉ ai.
Lâm Ngữ Lam đi tới bãi đỗ xe, lái xe chở
Milan rời khỏi đại viện nhà họ Lâm.
Dọc đường đi, Lâm Ngữ Lam không hề
nói một câu.
“Nhịn, cứ nhịn đi! Vui vẻ thì cười ral”
Milan ngồi trên ghế lái phụ bĩu môi.
Lâm Ngữ Lam không nhịn nữa, bật cười
“khúc khích”.
“Milan, sao cậu biết Trương Thác có thể
chữa khỏi cho ông nội tớ vậy?” Lâm Ngữ
Lam hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình.
“Tớ còn phải hỏi cậu đó, không phải cậu
biết chồng cậu giỏi mát xa sao? Sao
không bảo chồng cậu đến chữa bệnh
cho ông nội cậu?” Milan hỏi lại một tiếng.
Lâm Ngữ Lam hơi ngượng ngùng trả lời:
“Tớ đâu biết anh ấy có bản lĩnh này chứ,
tớ còn cho rằng anh ấy chỉ biết mát xa
bình thường thôi.”
“Trời ạ” Milan che trán: “Đúng là cả đầu
cậu chỉ có làm ăn mài”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.