Con Rể Quyền Quý

Chương 540:




Chương 540:





“Về nhà…” Lâm Ngữ Lam lẫm nhẩm hai từ này, nhịp tim đập loạn xạ, mong ước lớn nhất của mẹ là được quay trở’ về nhà họ Tô.





Tư về nhà này, lúc trước đối với Lâm Ngữ Lam mà nói, thật là xa vời, cô ấy hy vọng có thể đợi đến ngày này, bây giò hai chữ này đang đặt ở trước mắt, Lâm Ngữ Lam thật sự có chút sợ hãi.





“Đúng, về nhà, chỉ có cô và gì trở về, lần này trở về, muốn cho cô tiếp xúc với võ cổ này, anh nhà cô cùng đi không phù hợp, điều này, hy vọng cô có thể hiểu.”





Khi đó, Trương Thác không muốn Lâm Ngữ Lam biết mối quan hệ giữa anh và nhà họ Tô, cùng với những mâu thuẫn trước đó nên đã nói dối Lâm Ngữ Lam rằng anh trước đây có làm ăn cùng Tô Du.





Lần này Tô Du cho người đến Ngân Châu đón Lâm Ngữ Lam về nhà, cũng không nói quá nhiều, chỉ nói ông ấy và Trương Thác là bạn làm ăn, nhà họ Tô bây giờ, trừ Tô Du ra, không có ai biết thân phận chính xác của Trương Thác, những người biết thân phận của Trương Thác, sớm đã không còn sống rồi.





Lâm Ngữ Lam hít một hơi thật sâu, gật đầu: “Vậy khi nào tôi và cô trở về.”





“Hôm nay.”





Cô gái trẻ này vừa nói xong, Trương Thác thuận tay đẩy cửa đi vào.





Nhìn thấy Trương Thác, người phụ nữ trẻ lập tức ngậm miệng lại, sợ rằng Trương Thác nghe thấy thứ không nên nghe.





Trương Thác nhì cô gái trẻ tuổi ngồi trong văn phòng, nhìn Lâm Ngữ Lam nói: “Bà xã, có bạn à, vậy lát nữa anh nói với em.”





“Không cần.” Lâm Ngữ Lam xua tay: “Đây là Tô Mật.”





“Nhà họ Tô đến?” ánh mắt Trương Thác đặt trên người cô gái.





Tô Mật đứng lên, đi đến trước mặt Trương Thác: “Anh Thác, xin chào.”





“Xin chào.” Trương Thác khách sáo bắt tay với đối phương.





Lâm Ngữ Lam nhìn Trương Thác nói: “ Ông xã, lần này Tô Mật đến, là đón em và mẹ về nhà, hôm nay sẽ xuất phát.”





Trương Thác gật đầu: “Về bao lâu.”





“Em không biết.” Lâm Ngữ Lam lắc đầu, Tô Mật nói tắt cả những thứ liên quan đến võ cổ đó, bây giờ đầu trong đầu cô ấy là nghi hoặc, lần này trở về, cô ấy cũng không biết thời gian bao lâu, có thể là máy ngày cũng có thể lâu nhất là nửa tháng.





“Đi đường nhớ chú ý an toàn.” Trương Thác cũng không nói gì nhiều, cũng không có thời gian, Lâm Ngữ Lam không chủ động nhắc đến để mình đi cùng, vậy chính là có suy nghĩ của cô ấy, điều này Trương Thác cũng có thể hiểu, dù sao Lâm Ngữ Lam về nhà họ Tô cũng có rất nhiều chuyện trong nhà cần xử lý.





Lâm Ngữ Lam khi nghe những gì Trương Thác nói, mỉm cười ngọt ngào, Trương Thác đúng là người hiểu cô ấy như vậy.





“Chuyến bay máy giờ, có muốn anh giúp em thu dọn hành lý không?” Trương Thác hỏi.





“Không cần.” Lâm Ngữ Lam lắc đầu: “Anh cùng em đi đón mẹ nhé.”





“Ừ”





Khi Lâm Ngữ Lam và Trương Thác ra khỏi nghĩa trang, đã gần bồn giờ rồi.





Lâm Ngữ Lam đang cầm trong tay bình hài cốt của mẹ, liếc nhìn nghĩa trang phía sau, lắm bẩm nói: “Mẹ, cuối cùng con cũng có thể đưa mẹ về nhà rồi.”





“Bà xã à, về nhà là chuyện tốt rồi, vui vẻ lên nhé.” Trương Thác vỗ vai Lâm Ngữ Lam.





Lâm Ngữ Lam lộ ra một nụ cười: “Ông xã, vậy em đi trước nhé.”





Tại cổng vào của nghĩa trang, nghe thấy một chiếc Audi A8, chịu trách nhiệm đưa đón Lâm Ngữ Lam.





“Bảo trọng.” Trương Thác chủ động ôm Lâm Ngữ Lam trong vòng tay mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.