Con Rể Quyền Quý

Chương 539:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 539:





“Sao thế?” Trương Thác hỏi một câu.





“Lão đại anh nói chuyện của mình trước đi, chuyện tôi muốn nói này tương đối phức tạp.”





“Cậu tìm cho tôi điện thoại của Thạch Vương Vân tỉnh, tôi tìm ông ta có việc.” Trương Thác nói Thạch Vương Vân tỉnh, là ở Vân tỉnh đó, người làm công nghiệp sản xuất làm đổ thạch lớn nhất, người khác muốn có số điện thoại của Thạch Vương, lưu ở trong điện thoại cũng không yên tâm, phải khắc ghi trong lòng, mà lúc đó Thạch Vương Vân tỉnh tỉnh cho Trương Thác số điện thoại của mình, Trương Thác cũng không nhìn qua.





“Lão đại, anh muốn số điện thoại của ông ta làm gì? Lại đi đổ thạch, đoán chừng ông ta phải khóc rồi!” Bạch Trì nói, anh ấy còn nhớ Trương Thác năm đó đi Vân tỉnh đổ thạch, càn quét các xưởng thạch lớn, Thạch vương mở cá cược tiền tỷ NDT (nghìn tỷ VNĐ) Trương Thác nghe lời của Bạch Trì, cũng nghĩ đến bản thân lúc trước, lúc đó hăng hái, thời gian mấy ngày làm cho các xưởng đổ thạch lớn nhất ở Vân tỉnh đều đóng cửa, anh ấy cười nói: “Giới thiệu đối tác làm ăn cho ông ta làm quen một chút, gửi số điện thoại đến là được rồi.”





°, được, tôi sẽ gửi cho anh, lão đại, anh không còn việc gì nữa, tôi có chuyện này muốn nói với anh.”





Bạch Trì vừa dút lời, Trương Thác nghe thấy loạt âm thanh thông báo, là Bạch Trì gửi tin nhắn đến, bên trên là số điện thoại của Thạch Vương.





“Cậu nói đi.”





539-1-con-re-quyen-quy.jpg







“Được”





“Đúng rồi, bảo mật hành tung.” Trương Thác nhắc nhở một tiếng.





“Rõ”





Ngắt điện thoại, Trương Thác đem số điện thoại của Thạch Vương gửi cho Tần Nhu, Tần Nhu gửi lại một biểu tượng nụ hôn, khiến Trương Thác dở khóc dở cười..





Không quá máy phút, Bạch Trì lại gửi cho Trương Thác một tin nhắn, là vé cho Trương Thác, chuyến bay lúc bảy.





giờ tối.





Trương Thác lái xe, đến cao ốc Lâm Thị, trực tiếp lên đỉnh lầu, đi về phía văn phòng của Lâm Ngữ Lam.





Cái tên Trương Thác trong bộ phận nghiệp vụ, từ lâu chỉ tồn tại trên danh nghĩa.





Trong phòng của Lâm Ngữ Lam, có một cô gái trẻ xinh đẹp, đang ngồi trên sofa đối diện với bàn làm việc của Lâm Ngữ Lam: “Cô Lâm, tương lai cô là chủ nhà, tôi nói với cô những điều này, có thể bây giờ cô tạm thời không hiểu, nhưng cô muốn quản lý nhà họ Tô, những điều này trước sau cũng phải đối mặt, nhà họ Tô chúng tôi, trong gia thế võ cổ, cũng có một vị trí nhất định.”





Lâm Ngữ Lam không hề làm việc, cô ấy yên tĩnh nghe đối phương nói, đối phương vừa nói với cô ấy những chuyện liên quan đến nhà họ Tô, cái gì cổ võ, cái gì các thế gia lớn, đều vượt qua sự hiểu biết của Lâm Ngữ Lam.





“Cô Lâm, tôi nói với cô những điều này, hy vọng cô giữ kín, cô đã kết hôn rồi, những điều này, cho dù là người cô yêu nhất, cô cũng không thể dễ dàng nói với anh ấy, cổ võ là ẩn náu cơ quan chính thức, ngoại trừ một vài người, những người còn lại đều không thể tiếp cận được, cô không nói với chồng mình, không phải che giấu anh ấy, ngược lại là đang bảo vệ anh ấy, có hiểu không?” Cô gái trẻ này nhân mạnh lần nữa.





Lâm Ngữ Lam gật gật đầu, cố gắng hiểu những thứ mà đối phương nói.





“Chồng cô là bạn làm ăn với chủ nhà. Các giao dịch kinh doanh của bọn họ sẽ không liên quan đến cổ võ, tôi nói những điều này với cô, là để cô phòng trước, néu cô thật sự muốn hiểu rõ về nhà họ Tô, cô vẫn nên cùng tôi đến ‘Yên Kinh một chuyến, đến nhà họ Tô, chủ nhà đã căn dặn, tôi đến lần này, không chỉ là muốn dẫn cô về, cũng muốn dì Tô Tứ Nguyệt cùng trỏ đi, đưa cô về nhà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.