Con Rể Quyền Quý

Chương 2889:




Chương 2889

Trương Thác bắt lấy Cổ Cơ, trực tiếp rời đi khỏi thành Lục Đô, xông vào trong rừng rậm bên cạnh thành, anh không dám chạy quá xa, bởi vì ở phương hướng biên giới, đại quân thú nhân đang lao đến từ bốn phía, những thú nhân này hành động cực kì vững vàng, rõ ràng đã tiêu diệt không ít thôn trấn, nhưng thành Lục Đô không có nhận được một chút tin tức nào, trên mạng cũng không có bất kì tin tức gì liên quan tới thôn trấn bị diệt, hiển nhiên, thú nhân đã phong tỏa tất cả rồi.

Trương Thác suy đoán, những thú nhân này thậm chí còn để người trông coi ở những chỗ kia, một khi gặp được người sống, sẽ chém giết hoàn toàn, tuyệt đối không cho tin tức truyền ra ngoài.

Trương Thác túm lấy Cổ Cơ, rơi vào phía trên một cái cây, hai giây sau, bóng người lão già kia cũng xuất hiện.

Lão già nhìn chăm chằm vào Trương Thác, thay đổi dáng vẻ bình tĩnh trước đó, lo lắng nhìn thoáng qua Cổ Cơ trong tay Trương Thác, lên tiếng nói: “Rốt cuộc cậu muốn như thế nào!”

“Hắn là tôi hỏi mấy người muốn như thế nào chứ?” Trương Thác bóp cổ của Cổ Cơ: “Rốt cuộc thú nhân mấy người có là lai lịch thế nào, vực sâu kia là một nơi như thế nào, ông ẩn nấp trong thế giới loài người, mục đích là gì?”

Lão già hít sâu một hơi: “Xem ra, cũng không phải là cậu không hiểu gì về chúng tôi cả, tôi nghĩ, cậu có thể buông cô ấy ra trước, những gì cậu muốn biết, tôi đều sẽ nói cho cậu.”

“Ông không có tư cách nói điều kiện với tôi” Bàn tay đang bóp cổ Cổ Cơ của Trương Thác càng thêm dùng sức.

Đối mặt với người phụ nữ xinh đẹp như Cổ Cơ, hễ là đàn ông thì đều sẽ có một chút lòng trắc ẩn, nhưng thứ như lòng trắc ẩn này, Trương Thác lại không có, nếu như anh có, anh đã sớm chết rồi, sống chết nhiều năm như vậy, Trương Thác đã sớm hiểu ra một vấn đề, cho dù là đàn ông hay phụ nữ, người già hay trẻ con, cho dù đối phương có dáng vẻ dài ngắn như thế nào, đều có thể lấy mạng của bạn.

Cổ Cơ bị Trương Thác bóp cổ họng, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.

“Nói!” Trương Thác hét lớn một tiếng.

“Được, được, cậu đừng kích động” Lão già duỗi hai tay ra: “Chúng tôi là thú nhân đến từ vực sâu, nơi đó là chỗ như thế nào, tôi không có cách gì để hình dung cho cậu, đây không phải lừa gạt, mà là chúng tôi cũng không rõ ràng mình đang ở thế giới như thế nào, khu vực chúng tôi có khả năng hành động là có hạn, có thú nhân sinh ra đã là vua, cũng có là nô, tôi là nô, nhưng Cổ Cơ thì không phải, những nơi nô có thể đi đến đều có hạn, tôi chỉ biết là ở trong khu vực mà tôi sinh sống tất cả đều là bóng tối, không có ánh sáng, thức ăn của tôi chính là xương cốt những người kia ăn thừa”

“Ông nói cô ta là vua, là bởi vì họ sao?” Trương Thác hỏi, anh nhớ kỹ Cổ Lực Đơn kia gọi mình là nguyên soái.

“Phải” Lão già gật đầu: “Họ Gổ là họ vua trong thú nhân, tôi đã đưa Cổ Cơ tới đây từ rất sớm rồi, từ lúc cô ấy mới ba tuổi, bây giờ đã trải qua ròng rã hai mươi năm, tôi ở chỗ này, không vì cái gì khác, chỉ là muốn nhìn cô ấy lớn lên, chỉ thế thôi.”

Trương Thác không phân biệt được lão già này nói thật hay giả, anh tiếp tục hỏi: “Cổ Lực Đơn là người nào?”

“Anh trai của Cổ Cơ, người thừa kế ngôi vua” Lão già nghe được cái tên này thì cơ thể khế run lên: “Cậu ta rất tàn ác, cậu †a không nên rời khỏi vực sâu, nhưng vậy mà cậu ta đã tới, điều này nói rõ đại quân của vực sâu đã thật sự đi tới nơi này”

“Hóa ra là như thế, anh ta rất mạnh sao?” Trương Thác hỏi.

“Rất mạnh” Lão già gật đầu: “Tôn chủ Thiên Nhã Trúc cũng không phải là đối thủ của cậu ta, theo tôi thấy, có lẽ chỉ có Thánh Chủ của thế giới thần thánh kia, mới có thể đánh với Cổ Lực Đơn một trận”

“À, như vậy sao” Bàn tay túm lấy Cổ Cơ của Trương Thác dần dần buông ra: “Nói như vậy, tôi đã trách oan hai người rồi hả?”

Lão già nhẹ gật đầu, lại lắc đầu: “Không, tôi biết, đám người Cổ Lực Đơn có tác phong như thế nào, nếu như cậu đã gặp bọn họ, nhất định sẽ sinh ra hiểu lầm với chúng tôi, nhưng cũng không phải tất cả thú nhân đều giống như vậy”

“Tôi có một điều thấy rất khó hiểu” Trương Thác lộ ra vẻ nghi ngờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.