Con Rể Quyền Quý

Chương 2888:




CHương 2888

Trương Thác liếc qua lão già, phát hiện lão già đang chậm rãi kết nối máy truyền tin, động tác này của lão già đã khiến trong lòng Trương Thác bỗng nhiên cảm thấy lo lắng.

Trương Thác không còn để ý được tới cái gì nữa, thân hình khẽ động, lao thẳng đến chỗ lão già và Cổ Cơ.

“Tên kia, anh muốn chết, giết anh ta!” Ánh mắt của Trần Thụy Gia lộ ra vẻ độc ác, sau đó nhìn về phía Cổ Cơ, an ủi: “Cổ Cơ, em đừng vội, anh sẽ lập tức làm thịt tên kia”

Bốn tên Chí Tôn lại phóng tới chỗ Trương Thác một lần nữa, đòn tấn công mà bọn họ vừa mới đánh ra đã bị Trương Thác né tránh, điều này khiến bọn họ nhìn ra được với thực lực của Trương Thác, bốn người mình tuyệt đối không phải là đối thủ, lần này, bọn họ đã dùng hết toàn lực công kích, không để lại bất kì sơ hở gì.

Đối mặt với đòn tấn công của bốn tên Chí Tôn, Trương Thác võ ra một chưởng, luông khí màu tím mãnh liệt bành trướng ra.

“Uỳnh!”

Một tiếng vang thật lớn, bốn tên Chí Tôn đều bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Lúc này, Trương Thác cũng không lo được sẽ gây ra động tĩnh lớn hay là nhỏ, một khi để lão già này truyền tin tức đi, mọi chuyện sẽ không dễ giải quyết nữa.

Ở trong tay Trương Thác, ánh kiếm màu tím chém ra, lao thẳng đến cánh tay của lão già.

Lão già đang sử dụng máy truyền tin nào còn dám tiếp tục dùng nữa, chật vật lăn một vòng sang bên cạnh, né tránh ánh kiếm màu tím này.

Lúc này, bốn tên cao thủ Chí Tôn bò lên một lần nữa, anh linh xuất hiện phía sau bọn họ.

“Giết!”

Bốn tên Chí Tôn hét lớn một tiếng, tấn công về phía Trương Thác.

“Cút đi!” Trương Thác không nhịn được vung cánh tay lên, lại một lần nữa, ánh sáng tím tỏa ra đầy trời, trong nháy mắt đã vùi lấp bốn tên Chí Tôn.

Hào quang màu tím này tràn ngập tầng cao nhất của Độc Lâu.

Nhìn từ bên ngoài, chỉ thấy tầng cao nhất Độc Lâu vừa đột nhiên nổ tung lên, hào quang màu tím phóng lên tận trời, theo sau đó là bốn bóng người ngã từ không trung xuống, nện ở trên mặt đất, thu hút sự chú ý của vô số người.

Nhìn thấy bốn tên Chí Tôn thất bại trong nháy mắt, trái tim của Trần Thụy Gia lập tức chìm xuống dưới, cho dù thế nào anh ta cũng không nghĩ tới, thanh niên nhìn như lớn bằng mình lại có thực lực như vậy, đây là ai, chưa bao giờ nghe nói đến.

Trương Thác thờ ơ nhìn Trần Thụy Gia, lạnh lùng nói: “Cút đi”

Trần Thụy Gia nuốt nước miếng, lại nhìn Cổ Cơ sau lưng một chút, cảm giác hai chân như nhũn ra, không tự chủ được run lẩy bẩy.

“Không cút sẽ chết, một lần cuối cùng” Giọng nói của Trương Thác có vẻ cực kì lạnh buốt.

Trần Thụy Gia không nói tiếng nào, đi sang một bên.

Trương Thác nhấc Cổ Cơ trên đất lên, nhìn thoáng qua lão già ở một bên, lên tiếng nói: “Ngoan ngoãn đi theo tôi, nếu không tôi sẽ làm thịt cô ta.”

Sau khi mình nói ra hai chữ vực sâu, lão già đã bảo Cổ Cơ chạy trốn đầu tiên, Trương Thác có thể nhìn ra, lão già cực kì để ý đến Cổ Cơ này.

Quả nhiên, sau khi khống chế được Cổ Cơ, lão già lập tức chịu thua, không nói nhiều một câu, mà chỉ cúi thấp đầu.

“Đi” Trương Thác nhấc Cổ Cơ lên, lắc mình một cái, rời đi từ lỗ hổng vừa nổ ra, anh đã nghe được dưới tầng truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, rất nhiều người đang chạy về phương hướng này.

Lão già thay đổi dáng vẻ lụ khụ, ngoan ngoãn đuổi theo Trương Thác, lắc mình một cái rời đi.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.