Con Rể Quyền Quý

Chương 2783:




Chương 2783

Thân xe to lớn đến ba mươi mét, còn tượng đồng nhỏ này cũng sắp có cỡ bằng con người bình thường, trong tay nó cầm một thanh đoản đao màu vàng, trong nháy mắt chiếc xe khởi động, tượng đồng nhỏ cũng giơ đoản đao lên, hướng về phía Võ Vương.

Toàn bộ công kích linh khí của Võ Vương bị tượng đồng nhỏ này dễ dàng né tránh, tốc độ của nó cực nhanh, hơn nữa, đoản đao trong tay nó vô cùng sắc bén, thậm chí có thể nhìn thấy không khí cũng bị đoản đao trong tay tượng đồng nhỏ này chém mở.

Trên tường thành cứ điểm, đôi mắt vẫn luôn híp lại của Sở Quân đột nhiên trừng to: “Đây mới là anh linh của cậu ta!

Người này đi trên con đường Nguyên Linh pháp! Làm sao có thể thế được? Làm sao còn có người như vậy tồn tại được?

Nhà đó hẳn đã sớm biến mất rồi chứ, cả nhà đều đã bị giết sạch, không có con cháu! Làm sao có thể như vậy được?”

Sở Quân bắt đầu trở nên hơi thất thố.

Lực chú ý của Trương Thác cũng rơi lên phía trên tượng đồng nhỏ đó, với thực lực của anh, có thể cảm giác được rõ ràng áp lực truyền tới từ tượng đồng nhỏ đó, hoàn toàn không thua gì chiến linh bảy mươi mét!

“Giả thần giả quỷ!” Võ Vương hét lớn một tiếng, ngọn lửa màu vàng trên người lại bùng lên một lần nữa, khí mang ngập trời ùn ùn kéo về phía Triệu Chính Khải. Khí mang ngập trời này, cho dù chỉ có một chút, nhưng nếu cường giả Phú Thần dính phải, cũng không có cách nào bình thường được.

Đối mặt với khí mang ngập trời này, tượng đồng nhỏ đó chỉ nhẹ nhàng vung tay chém một cái, một đòn thoạt nhìn bình thường, nhưng lại trực tiếp cắt khí mang ngập trời ra, hơn nữa sức của một đòn này hoàn toàn không biến mất, mà hướng thẳng về phía Võ Vương.

Võ Vương ngưng tụ linh khí trước người, nhưng linh khí này mới vừa ngưng tụ lại, đã hoàn toàn phân tán.

Anh ta trừng to mắt, kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi, anh ta đã bị thương rồi, dưới đòn tấn công vô hình của tượng đồng vàng đó, anh ta đã bị thương.

Cùng lúc đó, Triệu Chính Khải lái xe tới.

“Ố ồ!” Sau khi ông ta hú lên một tiếng quái dị, húc bay Võ Vương trong một tiếng vang nặng nề.

Đây chính là áp đảo, thực lực của Triệu Chính Khải hoàn toàn áp đảo Võ Vương!

Võ Vương giống như cánh diều đứt dây bay ngược ra sau, phun ra máu tươi điên cuồng giữa không trung.

“Chậc, thế này mà còn phủ Võ Vương gì đó, còn tôi không dám đắc tội nữa chứ? Đắc tội với các người thì đã làm sao?

Đồ gài” Triệu Chính Khải ngậm điếu thuốc, bước xuống xe, vẻ mặt đắc ý: “Ôi, thật đúng là buồn bực, rõ ràng có thể dựa vào gương mặt để khiến thiên hạ khuất phục, nhưng cứ cố tình phải dựa vào thực lực, ai kêu bản cục tọa lại chính là một người có thực lực như vậy chứ?”

Đối với những lời nói không biết xấu hổ này của ông ta, Trương Thác và Toàn Cảnh Thiên đã sớm nghe ngán cả rồi.

Trên tường thành ở cứ điểm thành chính, Võ Vương cũ phi người tới, bóng người của ông ta xẹt qua Võ Vương đang bay ngược ra sau, chỉ liếc mắt một cái, nhưng lại chẳng thèm quan †âm một chút nào, thậm chí trong lòng còn nghiến ra hai chữ: “Phế vật!”

Hai chữ phế vật này truyền vào trong tai của Võ Vương một cách rõ ràng, trên gương mặt của anh ta chỉ có hổ thẹn.

Võ Vương cũ vút lên trời, nhìn Triệu Chính Khải: “Hình như cậu rất coi thường phủ Võ Vương tôi thì phải?”

“Không không không” Triệu Chính Khải duỗi một ngón tay ra lắc: “Ông bỏ hai chữ hình như đi, câu nghi vấn cũng phải đổi thành câu khẳng định, tôi chính là coi thường các ông đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.