Con Rể Quyền Quý

Chương 2782:




Chương 2782

Sở Quân đứng trên tường thành cứ điểm híp mắt nhìn về nơi đó, trong lòng lẩm bẩm, lộ ra ý tứ ngạc nhiên: “Không đơn giản, không đơn giản! Vào Khống Linh bằng thức tỉnh huyết mạch, hơn nữa, dùng suy nghĩ của mình ảnh hưởng đến linh, khiến nó mất đi hình thể. Loại người này đã bao nhiêu năm chưa xuất hiện rồi nhì, Khống Linh bình thường, sẽ chậm rãi lựa ý hùa theo anh linh, đạt đến mức độ ăn khớp càng cao, nhưng cậu ta, lại tẩy sạch ý thức của anh linh, sở hữu toàn bộ anh linh!”

Trong lòng Sở Quân tràn đầy ý khen ngợi.

Trên chiến trường, Võ Vương cũng hơi ngẩn ra vì chiếc Rolls-Royce xuất hiện phía sau người Triệu Chính Khải, mà điều quan trọng nhất là Võ Vương thân là người ở tâm Trái Đất, hoàn toàn chưa từng nhìn thấy loại xe có tạo hình này.

“Hoa hòe hoa sói, chịu chết đi!” Võ Vương hét lớn một tiếng, anh ta phi người tới, anh linh phía sau cũng như vậy.

Đối mặt với phương thức tấn công chính thống của Võ Vương, Triệu Chính Khải lại ngậm điếu thuốc, sau đó đi về phía chiếc Rolls-Royce khổng lồ phía sau người đó, chỉ nhìn thấy ông ta mở cửa xe một cách tao nhã, rồi nhảy vào trong ghế lái. Ngay sau đó, Rolls-Royce phát ra một tiếng gầm rú của động cơ, cứ như vậy bị Triệu Chính Khải lái, đâm về phía Võ Vương.

Một là hình người, một là hình xe, trận đại chiến này đã biến thành một cảnh tượng kỳ quái như vậy, hình như nơi nào có Triệu Chính Khải xuất hiện, thì tất cả đều trở nên không thích hợp.

“Vi này là đại ca, em xin quỳ trước!” Bạch Trình mang vẻ mặt nghiêm túc.

Toàn Cảnh Thiên nhìn đến mức đôi mắt tỏa sáng, trong đầu không biết đang nghĩ gì nữa, trong miệng đã rớt nước miếng.

Trương Thác liếc mắt đã nhìn ra cái con hàng Toàn Cảnh Thiên này đang nghĩ đến chuyện gì, anh vỗ một cái lên ót cậu ta: “Mập, đùi gà ngưng tụ từ linh khí không có cách nào ăn được đâu!”

Toàn Cảnh Thiên lau nước miếng bên khóe miệng với vẻ mặt nghi ngờ.

Trong quá trình mà Trương Thác nói chuyện này, hai người trên chiến trường đã qua lại vài chiêu.

Võ Vương mang theo anh linh, động tác phóng khoáng và thoải mái, đánh ra đủ các loại chiêu thức tấn công khác nhau.

Mà Triệu Chính Khải chỉ có đúng một chiêu, đó là lái xe đâm bừa bãi.

Khi toàn bộ thủ đoạn công kích của đối phương tiếp xúc với chiếc xe được Triệu Chính Khải điều khiển này, lập tức bị bắn ngược hết, sốt ít không có cách nào bắn ngược thì đón đỡ, mà bản thân Triệu Chính Khải thì lại rất có cảm giác muốn trực tiếp đâm chết Võ Vương.

“Móa nó, cho thêm bình rượu nữa thì uy lực của ông đây sẽ lớn hơn!” Trong miệng Triệu Chính Khải ầm ĩ.

Võ Vương đã khi nào gặp qua người đánh nhau như vậy, trong lúc nhất thời có một loại cảm giác không có cách nào ứng đối được.

“Nào, cho cậu thưởng thức kỹ thuật tăng tốc của ông đây, uy lực của W12 sẽ khiến cậu phát run lên cho xeml” Vẻ mặt của Triệu Chính Khải hưng phấn, trên người linh khí tung hoành, bánh xe Rolls-Royce không ngừng xoay tròn, mang theo từng trận sóng dao động linh khí trên không trung, mắt thấy thân xe Rolls-Royce run lên dữ dội, rồi đột nhiên phóng tới, một khắc này, tốc độ điều khiển Rolls-Royce của ông ta đã rất gần với tốc độ âm thanh.

Võ Vương ngay cả ảo ảnh cũng không nhìn thấy, chỉ cảm giác được một lực tác động vô cùng to lớn truyền tới từ phía trước người mình, rồi anh ta bị đâm bay đi.

“Ha ha ha haI” Tiếng cười điên cuồng của Triệu Chính Khải vang lên: “Tới đi em trai, đụng phát nữa nhé?”

Võ Vương chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng uất ức, cho dù gặp phải người mạnh hơn anh ta, thì anh ta vẫn sẽ có cách chiến một trận, nhưng hiện tại lại cứ cố tình gặp phải cái con hàng như vậy, khiến anh ta có một loại cảm giác có sức nhưng lại không có chỗ dừng.

Triệu Chính Khải lại nhấn chân ga, nhưng đòn tấn công lần này đã xuất hiện sự thay đổi, một tượng đồng nhỏ chậm rãi xuất hiện trên đầu xe ông ta, sau đó, tượng đồng nhỏ này lại tách ra khỏi thân xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.