Con Rể Quyền Quý

Chương 2780:




Chương 2780

“Mẹ kiếp!” Bạch Trình trừng to mắt: “Anh trai này lợi hại thết”

Trương Thác cũng dồn toàn bộ lực chú ý lên bóng người này, đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy có người có thể dựa vào sức mạnh của bản thân mình, mà tung một quyền đánh tan cả anh linh, hơn nữa anh linh này còn là anh linh của Chí Tôn!

Võ Vương đã bước vào Khống Linh rất lâu rồi, cũng không phải là tay mơ mới tiến vào Khống Linh. Giữa anh linh của anh †a và anh ta đã có mức độ ăn khớp rất mạnh, nhưng lại vẫn bị một quyền đánh tan như vậy, từ đó có thể thấy thực lực của người này mạnh đến đâu.

“Anh, sao em cứ thấy bóng lưng của ông ta có hơi quen mắt thế nhỉ?” Toàn Cảnh Thiên đứng bên cạnh Trương Thác, nghiêng đầu hỏi.

Võ Vương bị một quyền đánh tan anh linh, sắc mặt vô cùng khó coi, anh ta thực sự không ngờ, một đấm của người này lại có uy lực lớn như vậy.

“Tôi không biết anh là ai” Võ Vương nhìn bóng người trước mặt: “Nhưng anh chắc chắn muốn đắc tội với phủ Võ Vương tôi chứ?”

Bóng người này không hề nói nhiều lời vô nghĩa mà lại ra tay.

“Tới!” Võ Vương hét lớn một tiếng, lúc này, ánh sáng màu vàng tỏa lên trên người anh ta. Ánh sáng này giống như ngọn lửa bắt đầu bùng cháy, anh linh phía sau Võ Vương lại xuất hiện một lần nữa. Lần này, anh linh trên người anh ta cũng bùng lên một ngọn lửa có màu sắc tương tự.

“Thức tỉnh huyết mạch sao?” Trên cứ điểm thành chính, Sở Quân nhìn về bên này, trong miệng lẩm bẩm: “Chỉ có điều, chỉ dựa vào huyết mạch của một mình cậu ta, vẫn không đủ để kích động những người đó, vẫn cần nhiều người hơn nữa. Điện chủ Anh Linh điện, con đường của ông sẽ không dễ dàng quá đâu. Dù sao thì lúc đầu Anh Linh điện cũng chưa từng nghĩ tới việc phải đi trên một con đường dễ dàng. Đây là một con đường có thể hủy diệt thế giới, nhưng cũng có thể cứu vớt chúng sinh, mong rằng trên con đường này, ông có thể giữ vững ý định lúc đầu, quân chủ của người, đế vương của quỷ, chỉ là một suy nghĩ”

Sau khi Võ Vương thức tỉnh huyết mạch, chiến lực đột nhiên tăng mạnh. Lần này, đối diện với bóng người đang tung một quyền tới đó, anh ta lại tung một đấm ra. Kết quả lần này, lại hoàn toàn khác với lần trước. Anh Linh của Võ Vương không chút sứt mẻ, ngược lại bóng người đó giống như một viên đạn pháo bị đánh bay ngược ra sau ước chừng trăm mét, đến khi đụng vào một vách núi, mới dừng lại.

“Tôi tưởng mạnh thế nào, hóa ra chẳng qua cũng chỉ như vậy” Võ Vương lộ ra vẻ khinh thường, anh linh phía sau anh ta đã trở nên cao lớn đến ba mươi mét.

“Cút con mẹ mày đi, ông đây chưa vào trạng thái mà thôi.”

Bóng người bị đâm vào vách núi cuối cùng cũng mở miệng nói.

Trong nháy mắt nghe thấy lời này, Trương Thác và Toàn Cảnh Thiên đồng thời đưa mắt nhìn nhau.

“Anh, là thăng cha vô lại đó!”

Trên gương mặt của Trương Thác cũng có chút mơ hồ, có thế nào anh cũng không ngờ được, bóng người tóc tai rối loạn, mạnh đến khó hiểu này, vậy mà lại là ông ta, ông ta cũng tới tâm Trái Đất sao?

Vách núi bị người đó đâm trúng lún xuống một cái hố to, ông ta vén gọn mái tóc rối tung đó của mình một cách tiêu sái, lộ ra gương mặt để râu quai nón, hít một hơi thật sâu, rồi nói với Võ Vương: “Cậu đợi đó, ông đây sửa lại trạng thái rồi tới tiếp cậu!”

Người này chính là Triệu Chính Khải!

Chỉ có điều, Triệu Chính Khải của hiện tại đã không còn chiếc quần đi biển màu hồng nhạt, cũng không còn đôi dép tông đó của ông ta nữa, mà mặc một bộ đồ trông giống như người khổ hạnh vậy.

Sau khi Triệu Chính Khải nói xong câu nói này, cơ thể lóe lên, đi tới trước mặt Trương Thác.

“Thế nào, nhìn thấy tôi có vui không hả? Có bị dung nhan tuyệt thế của tôi làm cho khuất phục hay không?” Triệu Chính Khải xông tới, nói với Trương Thác một cách cợt nhả.

Toàn Cảnh Thiên sáp lại bên tai Trương Thác, nhỏ giọng nói: “Anh, sợ là ông ta bị điên rồi thì phải?”

Triệu Chính Khải nhướng mày: “Thần mặt trời, con mẹ nó cậu đừng tưởng ông đây không nghe thấy cậu nói gì nhé, tôi nói cho cậu biết, ông đây vẫn có nợ chưa tính với cậu đâu!”

Toàn Cảnh Thiên rụt cổ lại: “Nợ gì cơ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.