Con Rể Quyền Quý

Chương 2779:




Chương 2779

Trên dãy núi phía sau, sau người Trương Thác đã hiện ra bốn hư ảnh mờ nhạt cao bảy, tám mét, anh có thể đưa ra hành động bất cứ lúc nào.

Nhưng Võ Vương, dường như cũng không muốn lập tức đánh bại Lâm Ngữ Lam, trong tất cả những chuyện mà anh ta làm, phần lớn kèm theo ý tứ chơi đùa ở bên trong, hành hạ Lâm Ngữ Lam từng chút một.

Võ Vương đánh đến vui sướng, còn Lâm Ngữ Lam thì lại khó khăn ngăn chặn.

“Được rồi, đã đủ rồi, có thể để chị dâu lui về” Nguyệt Thần lên tiếng: “Bây giờ lùi về, không có ai nói gì đâu”

“Khó đấy” Kiếm Bảo Đinh lắc đầu, anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào trong chiến trường: “Người này đã bày ra một tầng lĩnh vực, trừ khi có người mạnh hơn anh ta, bằng không sẽ không có cách nào dễ dàng thoát thân ra khỏi lĩnh vực của anh ta đâu, chuẩn bị ra tay đi”

Kiếm Bảo Đinh nói đến đây, rút thanh bảo kiếm bên hông ra, kiếm phong hòa vào trong không khí.

Hải Thần giơ cao cánh tay, bây giờ chỉ cần cánh tay của anh ta hạ xuống, đại quân thuộc Hoành Sơn sẽ bắt đầu xung phong, mà Trương Thác cũng sẽ lập tức đi lên cứu Lâm Ngữ Lam ngay.

“Đợi đãt! Đó là gì vậy?” Con ngươi của Locke co rụt lại, anh †a nhìn lên bầu trời.

Ánh mắt của đám người Trương Thác nhìn theo Locke theo bản năng, chỉ nhìn thấy phía trên trận giao chiến Lâm Ngữ Lam và Võ Vương, có một điểm màu đen đang giáng xuống dưới với tốc độ cực nhanh, gần như trong nháy mắt, điểm đen đó đã sát gần với hai người đang đại chiến.

“Là một bóng người!” Locke lên tiếng.

Điểm đen này quả thực là một bóng người, mái tóc dài bay tán loạn, không nhìn rõ dung mạo. Bóng người này giáng xuống, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, vậy mà lĩnh vực do Võ ‘Vương bày ra lại bị đập vỡ!

Bóng người này ầm ầm đáp xuống đất, ngay chính giữa trận giao chiến giữa Võ Vương và Lâm Ngữ Lam. Chẳng ai ngờ được sẽ có người đột nhiên xông vào trong trận giao chiến của hai người họ. Võ Vương và Lâm Ngữ Lam cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đồng loạt dừng động tác trong tay, nhìn về phía bóng người kia.

Bóng người rơi xuống đất, mang theo một đám bụi mù lớn, nhưng dưới tác động của linh khi, những bụi mù này rất nhanh đã bị thổi tán đi, mọi người nhìn thấy, bóng người đó lảo đảo bò dậy khỏi mặt đất, quay đầu nhìn khắp bốn phía.

“Mập, đi xem đi” Trương Thác lên tiếng.

Toàn Cảnh Thiên gật đầu, ở nơi này, ngoại trừ Trương Thác và Kiếm Bảo Đinh ra, thì thực lực của anh ta là mạnh nhất. Hiện giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, anh ta đi qua cũng tiện dẫn theo Lâm Ngữ Lam thoát thân.

Bóng người mập mạp của Toàn Cảnh Thiên xuất hiện trong chiến trường, sau khi anh ta nhìn thấy bóng người đó, không biết đã nói gì đó với bóng người đó, sau đó lại nhanh chóng quay về trên dãy núi.

“Ok, xử xong rồi” Sau khi tên mập trở về, mang theo một câu nói như vậy.

“Xử xong cái gì cơ?” Đám người Bạch Trình đều nhìn với vẻ mờ mịt.

“Đó là người nhà mình” Tên mập nói: “Thực lực của anh ta rất mạnh, tôi qua đó hỏi anh ta, có thể giúp chúng tôi đánh Võ Vương hay không, cái con hàng này bắt nạt phụ nữ, khi tôi nghe thấy anh ta trả lời, tôi biết, mình có thể yên tâm được rồi”

Toàn Cảnh Thiên vỗ ngực với vẻ mặt tự tin.

Đám người Bạch Trình lại có hơi nhốn nháo, vừa định nói gì đó, thì chỉ nhìn thấy bóng người tóc tai rối tung đó, đột nhiên đi về phía Võ Vương.

Tốc độ của bóng người này cực nhanh, sau đó cũng không hề thấy bất cứ linh khí gì xuất hiện, mà chỉ một quyền vung tới.

Anh linh phía sau Võ Vương làm ra phản ứng, đồng thời cũng tung một quyền, hai quyền tiếp xúc với nhau, đối diện với nắm đấm to lớn của anh linh, người này giống như một con kiến, nhưng cuộc đối đầu trông có vẻ hoàn toàn cân bằng như vậy, lại xuất hiện một sự tương phản cực lớn, anh linh phía sau Võ Vương bị một quyền này phá tan!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.