Con Rể Quyền Quý

Chương 2691:




Chương 2691:

Một giây trước Tinh Triệt còn vô cùng liều lĩnh, lúc này sắc mặt đột nhiên thay đổi, trên gương mặt tràn ngập hoảng sợ, chân liên tục lùi về phía sau, lảo đảo một cái ngã ngồi trên đất.

Đám Đại Lâm cũng như vậy, dù sao đối với bọn họ mà nói, cường giả Chí Tôn khó có thể tưởng tượng tới.

Người thanh niên tóc vàng vừa rồi vẫn luôn trào phúng Trương Thác, lúc này há hốc miệng, đôi mắt đờ đẫn, nhìn chằm chằm Trương Thác.

Đồng thời phía sau Toàn Cảnh Thiên, cùng với phía sau Ngọc Hà, đều có Anh Linh xuất hiện!

Ba cường giả Chí Tôn đột ngột xuất hiện trong đám người, đám người vốn ầm ï lúc này trở nên vô cùng yên tĩnh.

Nhân viên tạp vụ lúc này cũng hoàn toàn lờ mờ, ba người này thực sự là Chí Tôn!

Trương Thác vẫn mỉm cười như cũ, nhìn Tinh Triệt ngã nhào xuống đất: “Được rồi, anh đã là cảnh giới Chí Tôn mà nói, vậy tôi đấu với anh cũng thuận tiện hơn nhiều, đến đây đi, liizach, chúng ta lại tâm sự chuyện quy củ.”

Tinh Triệt ngã ngồi trên đất, nhìn ba Anh Linh xuất hiện trước mắt, uy áp c ường bạo khiến toàn thân anh ta run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy ướt nhẹp lưng.

“Sao thế? liizach, không định tâm sự sao?”

Đối mặt với câu hỏi của Trương Thác, Tinh Triệt đã bị dọa mất mật, tất nhiên là không dám tiếp lời.

Em gái bên cạnh Tinh Triệt quần đều đã ướt nhẹp, cô ta biết rất rõ, mình trực tiếp va chạm ba Chí Tôn, sai lâm lớn rồi.

Trong lòng Đại Lâm hốt hoảng, may mà vừa rồi mình không trực tiếp bày tỏ bất mãn với ba vị này, nếu không thì chỉ sợ mình cũng sẽ gặp xui xẻo, đây là Chí Tôn đấy, không phải nhân vật cấp bậc như mình có thể đắc tội được. Cho dù chỉ nói lời bất kính, cũng không được!

Nhân viên tạp vụ trong khách sạn cảm thấy may mắn, may mà bản thân tuân thủ quy của do Thất Thái Bảo lập ra, chuyện ngày hôm nay, chỉ cần là mình động chút tà niệm, chỉ sợ mình không sống được tới bây giờ.

“Liizach, có phải anh cảm thấy ba chúng tôi đấu với mình anh là bắt nạt anh hay không?” Trương Thác ngồi xổm xuống, nhìn Tinh Triệt: “Hoành Sơn Thất Thái Bảo các anh không phải có tổng cộng bảy người à, không bằng anh gọi sáu người khác đi”

Toàn thân Tinh Triệt run lẩy bẩy, đầu lắc lư như trống lắc, anh ta muốn nói nhận nhầm người rồi, nhưng hàm răng vẫn luôn va vào nhau, căn bản không nói nên lời.

“Sao thế? Anh không muốn gọi à?” Trương Thác cười khẽ một tiếng: “Nếu anh không muốn gọi, vậy thì để tôi gọi giúp anh.”

Trương Thác vừa mới dứt lời, thì phi thân lên, ngửa mặt lên trời hét: “Hoành Sơn Thất Thái Bảo, Trương Ức Thùy tới đây theo hẹn, nhanh ra đây gặp mặt!”

Tiếng hét của Trương Thác vang vọng phía chân trời, dập dờn ở trong Hoành Sơn, mỗi thế lực ở Hoành Sơn nghe thấy ba chữ Trương Ức Thùy xong, trong lòng tất cả đều căng thẳng. Bây giờ ở khu Vạn Sơn, có ai không biết Đảo Quang Minh, có người nào chưa từng nghe nói tới Trương Ức Thùy?

Đám Tỉnh Triệt, Đại Lâm nghe thấy ba chữ Trương Ức Thùy, lại càng sợ hãi hơn nữa.

Trương Ức Thùy đấy! Có người nào không biết Trương Ức Thùy!

Hiện giờ Tinh Triệt đã hối hận tới mức ruột xanh lại, sao mình lại trêu chọc ôn thần này!

Tỉnh Triệt tự nhận mình là lão đại một phương, nhưng đồng thời anh ta cũng hiểu rõ, mình so với kẻ ác chân chính có chênh lệch như thế nào!

Thành Ác Nhân đã đủ ác! Những người đó ngay cả thịt người đều ăn, kết quả thì sao? Trương Ức Thùy một mình khuấy đảo thành Ác Nhân long trời lở đất, khiến mỗi thế lực lớn ở thành Ác Nhân đóng cửa không ra!

Chiến Thần Đan Kiệt đã đủ mạnh đủ ác, kết quả bị một kiếm của Trương Ức Thùy đánh trọng thương, nghe trong thành Ác Nhân đồn, từ đầu tới cuối Chí Tôn Đan Kiệt không dám làm ra vẻ trước mặt Trương Ức Thùy.

Chí Tôn Hải Vũ đã đủ ác, thuộc hạ mấy chục nghìn, kết quả vì mở miệng bất mãn, hai người của Đảo Quang Minh trực tiếp gi ết chết một nửa thuộc hạ của Chí Tôn Hải Vũ, Chí Tôn Hải Vũ còn gia nhập Đảo Quang Minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.