Con Rể Quyền Quý

Chương 2687:




Chương 2687:

Trương Thác híp mắt nhìn một nam một nữ, từ trong lời nói của bọn họ, Trương Thác có thể nhìn ra được rất nhiều thứ. Hai người này tự xưng là người theo liizach, không tuân thủ quy củ của Bạch Trình, nói trắng ra là ăn nói bậy bạ, sao liizach có thể không tuân thủ quy tắc do Bạch Trình lập ra?

Trương Thác không hiểu người khác, còn có thể không hiểu một số anh em sao?

“Tên nhóc, nhìn bố mày à?” Người thanh niên lảo đảo đi tới trước mặt Trương Thác, vẻ mặt khiêu khích nhìn Trương Thác.

Trương Thác nhìn chằm chằm người thanh niên.

“Ông đây nói chuyện với mày đấy, con mẹ nó mày nhìn cái gì?” Người thanh niên nói xong, một cái tát đánh về phía mặt Trương Thác.

Sắc mặt nhân viên tạp vụ ở bên cạnh thay đổi, vừa định ngăn cản.

“Mập mạp, phế anh ta” Trương Thác thản nhiên mở miệng.

Bình thường Toàn Cảnh Thiên không nghiêm túc lắm, nhưng khi Trương Thác truyền đạt mệnh lệnh, anh ta tuyệt đối tuân thủ. Chỉ thấy Toàn Cảnh Thiên sải bước tiến lên trước, sau đó tát mạnh vào mặt người thanh niên.

Một giây trước người thanh niên còn diễu võ dương oai, bị Toàn Cảnh Thiên tát một cái này, trực tiếp ngã xuống đất, thậm chí khi đầu chạm vào mặt đất, mặt đá cẩm thạch ở trong khách sạn này đều bị đập nứt ra.

Người thanh niên nằm trên mặt đất bắt đầu co rúm lại, lần này Toàn Cảnh Thiên đã khiến người này bán thân bất toại rồi.

Em gái lưu manh đi theo bên cạnh người thanh niên nhìn thấy cảnh này, sợ tới mức vội vàng lùi vê sau mấy bước.

Đám nhân viên phục vụ vốn định ra tay nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng đứng ở một bên, không có động tác tiếp theo.

“Các người, các người dám ra tay ở địa phận Hoành Sơn Thất Thái Bảo, muốn chết sao?” Em gái kia sợ tới mức toàn thân run lẩy bẩy, nhưng miệng vẫn nói những lời tàn nhẫn.

“Có gì không dám?” Trương Thác hỏi ngược lại một câu: “Các người người nào là Hoành Sơn Thất Thái Bảo? Là cô?

Hay là con chó chết trên đất?”

“Chúng tôi… Lão đại của chúng tôi…” Em gái lưu manh hít sâu một hơi: “Lão đại của chúng tôi là liizach!”

“Ồ…” Vẻ mặt Trương Thác lạnh nhạt gật đầu: “Hóa ra lão đại của các người là liizach, nếu cô không nói, tôi còn tưởng một trong hai người là liizach cơ.”

“Anh đợi đấy, tôi đi gọi người!” Em gái lưu manh này mở máy truyền tin ra.

“Các vị, các vị mau đi đi.” Nhân viên tạp vụ vội vàng chạy tới.

“Đi sao? Vì sao phải đi? Anh tiếp tục giới thiệu cho chúng tôi đi” Trương Thác đi sang một bên ngồi xuống, từ hành động vừa rồi của nhân viên tạp vụ, khách sạn này không giống như trong tưởng tượng của mình. Tin tức mình nhận được, hẳn là khách sạn trước khi đám người Bạch Trình tiếp quản, bây giờ dưới sự quản lý của đám người Bạch Trình, rất nhiều thứ ở nơi này đã xảy ra thay đổi.

Nhân viên tạp vụ thấy đám người Trương Thác căn bản không có ý rời đi, vẻ mặt khó xử, nhìn một bên khác.

Một người ở quầy lễ tân hiểu ý, vội vàng gật đầu, cũng mở máy truyền tin ra.

Hơn mười giây sau, em gái lưu manh sợ tới mức toàn thân run lẩy bẩy dần bình tĩnh lại, có thể là vừa mới gọi điện thoại khiến cô ta cảm thấy rất tự tin.

Người thanh niên nằm trên đất, đã được người ta kéo ra khỏi khách sạn.

Đám người Trương Thác thản nhiên ngồi ở chỗ đó.

Đôi mắt Toàn Cảnh Thiên trợn to nhìn lung tung, châm chọc: “Tôi nói này, ở chỗ các anh không có bánh gì sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.