Con Rể Quyền Quý

Chương 2686:




Chương 2686:

“Mẹ kiếp! Tôi biết ngay mà, anh chắc chắn không có phương thức liên lạc!” Toàn Cảnh Thiên bày ra bộ dạng như khám phá được mọi thứ.

Một câu của Trương Thác vọt tới tận cổ họng, anh có chút khó có thể tiếp nhận, mình lại có lúc ngu ngốc như vậy.

Đám người Trương Thác đi tới khách sạn này, nhìn quy mô từ bên ngoài, ít nhất là khách sạn bốn sao trở lên ở văn minh bề mặt trái đất. Khách sạn này xây dựa vào núi, cao hơn mười tầng, bề ngoài rất khí phách, khi ô tô của ba người dừng lại, lập tức có nhân viên tạp vụ chạy ra, mở cửa xe cho ba người, nhiệt tình cung kính nghênh đón ba người vào. Chỉ nhìn thái độ, không phải là hắc đi3m gì đó.

Ba người xuống xe, ở đại sảnh khách sạn trang trí tráng lệ, ở cửa khách sạn, có đặt bãi đỗ xe đặt gần trăm cột nạp điện.

Đám người Trương Thác vừa mới tiến vào khách sạn, đã được nhiệt tình nghênh đón đến một bên, toàn bộ hình ảnh thông tin đưa tới trước mắt Trương Thác, có nhân viên tạp vụ chuyên nghiệp giới thiệu hoàn cảnh khách sạn cho bọn họ.

Toàn Cảnh Thiên nhìn nhân viên tạp vụ, nhỏ giọng nói: “Anh, nơi này hoàn toàn không giống hắc đi3m”

“Vô nghĩa, hắc đi3m có thể để cậu nhìn ra được sao?”

Trương Thác trợn mắt với Toàn Cảnh Thiên.

Toàn Cảnh Thiên nghe thấy lời Trương Thác nói xong, vỗ bả vai một nhân viên tạp vụ: “Này!”

“Khách nhân tôn kính, anh nói đi” Nhân viên tạp vụ đáp.

Toàn Cảnh Thiên nhìn lướt qua xung quanh: “Tôi nói này, nơi này là hắc đi3m đúng không?”

Nhân viên tạp vụ sửng sốt một lát, sau đó lộ ra nụ cười: “Khách nhân tôn kính, anh đúng là biết nói đùa, chỗ chúng tôi sao có thể là hắc đi3m”

Toàn Cảnh Thiên quay đầu, nhìn về phía Trương Thác nói: “Anh, anh nghe thấy không, anh ta nói bọn họ không phải là hắc đi3m”

Trương Thác xoay người, không để ý tới mập mạp.

Nhân viên tạp vụ nheo mắt lại, âm thầm ra hiệu bằng tay.

Toàn Cảnh Thiên lại nói với nhân viên tạp vụ: “Tôi có thể nói cho anh biết, anh tôi quen Hoành Sơn…”

Toàn Cảnh Thiên vừa định nói ba chữ Thất Thái Bảo, chỉ thấy có hai người đi từ cửa khách sạn vào.

“Con mẹ nó, hoàn thành nhiệm vụ chưa?” Hai người vừa mới tiến vào cửa lập tức chửi ầm lên: “Lão đại chúng tôi đã hạ lệnh phải giết, hôm nay không đạt đủ chỉ tiêu, khách sạn này của các người sẽ bị hủy! Sao, mệnh lệnh của Hoành Sơn Thất Thái Bảo các người không nghe à?”

Hai người này một nam một nữ, tuổi đều khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, nam cao gầy, có cảm giác khẩu âm nói không nên lời, loại khẩu âm này khiến anh ta nói bất cứ câu gì, đều khiến người ta có cảm giác đang khiêu khích.

Mà người phụ nữ tóc ngắn, nhìn như em gái lưu manh, cách ăn mặc tương đồng với người đàn ông bên cạnh.

Hai người này vừa vào cửa, ba nhân viên tạp vụ vốn tiếp đãi đám người Trương Thác lập tức chạy chậm tới: “Đại nhân, tháng này chúng tôi đã đạt đủ chỉ tiêu, hơn nữa lần trước đại nhân Bạch Trình đã tới, nói với chúng tôi là phải thu liễm lại, chỉ nhằm vào người của chủ thành, không nhằm vào người bình thường lui tới”

“Vậy sao? Bạch Trình nói có tác dụng, tôi nói không có tác dụng rồi à?” Người thanh niên trừng mắt với một nhân viên tạp vụ: “Đại nhân nhà tôi là liizach, chẳng lẽ anh chỉ nghe mình Bạch Trình nói?”

“Tôi thấy những người này, chính là mượn miệng Bạch Trình, muốn tạo phản rồi” Em gái lưu manh ôm cánh tay người đàn ông, cảm thấy kỳ lạ nói.

Người thanh niên đảo mắt, thì thấy đám người Trương Thác, anh ta mỉm cười: “Ôi, đây không phải là có đợt gà mới sao, thu ba người này đi”

“Chuyện này… Chuyện này chỉ sợ không hợp quy củ” Nhân viên tạp vụ khó xử nói.

“Không hợp quy củ sao? Tôi thấy bây giờ các người làm, mới đúng là không hợp quy củ!” Người thanh niên đẩy nhân viên tạp vụ, đi về phía đám người Trương Thác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.