Con Rể Quyền Quý

Chương 2617:




Chương 2617:

Trịnh Trạch Dương vốn còn có chút hoài nghi, bởi vì Hoàng Trạch Minh xuất hiện, đã hoàn toàn chắc chắn, sắc mặt ông ta lại càng trở nên khó coi.

“Tôi nói đã cho các người cơ hội sống sót, các người cứ thích tìm đường chết, quy củ của Đảo Quang Minh tôi, hẳn là ông biết rõ đúng không?” Hoàng Trạch Minh liếc mắt nhìn Trịnh Trạch Dương đang quỳ rạp trên đất.

Vẻ mặt Trịnh Trạch Dương sợ hãi.

“Cứ muốn thăm dò điểm mấu chốt của Đảo Quang Minh chúng tôi, các người đây là muốn chết mà” Hoàng Trạch Minh khẽ lắc đầu, thở dài.

“Đảo Quang MinhI”

Người ở trong sơn động nghe ba chữ từ miệng Hoàng Trạch Minh, cơ thể đều hơi lay động, tuy bọn họ ở trấn Lôi Cực, nhưng cũng từng nghe nói tới uy danh của Đảo Quang Minh, ở trong mắt bọn họ, Đảo Quang Minh là một tổ chức cường đại tà ác, cường đại tới mức có thể khiến nữ Chiến Thần của khu Vạn Sơn nghiêm túc đối đãi, mà tà ác chính là, tà túy ở trấn Lôi Cực là do Đảo Quang Minh thả ra.

Từ Trọng Vinh nuốt nước bọt, nhìn về phía Úc Trí Doãn.

Úc Trí Doãn khế gật đầu: “Nếu không thì ông cho rằng đại nhân Trương Ức Thùy có thân phận gì”

Nhận được câu trả lời chắc chắn của Úc Trí Doãn, Từ Trọng Vinh hít sâu một hơi, không lên tiếng.

“Có khả năng các vị mới tới thành Bắc Hà, có một số việc còn chưa biết” Hoàng Trạch Minh ngẩng đầu, nhìn lướt qua đám người trong sơn động, cười to một tiếng: “Có quy củ phải nói rõ với mọi người, ở trong thành Bắc Hà này, chỉ có một trời đó chính là Đảo Quang Minh, cái gọi là ba học viện lớn, đều sống dưới trời. Rất không đúng dịp chính là, một số người các người đã đắc tội trời ở thành Bắc Hà, cho nên các người phải chết ở xung quanh thành Bắc Hà”

Sau khi Hoàng Trạch Minh vừa mới dứt lời, cơ thể Lưu sư huynh, Trịnh Trạch Dương cùng với thành viên của học viện Bắc đều đột nhiên nổ tung, hóa thành sương mù máu, vô cùng đột ngột, không có bất cứ dấu hiệu nào.

Một số người nhát gan, trực tiếp sợ tới mức hét ra tiếng.

Sắc mặt Ngô sư tỷ và Triệu sư huynh khó coi tới cực hạn, những người đứng bên phía Ngô sư tỷ, cùng với những người trung lập đã lựa chọn xếp thành hàng giúp Ngô sư tỷ nói chuyện, lúc này tất cả đều mặt xám như tro tàn.

Đám người Từ Trọng Vinh, trái tim không ngừng đập “thình thịch thình thịch”.

Tình hình đột nhiên thay đổi, khiến bọn họ còn k1ch thích hơn ngồi xe qua núi.

Hoàng Trạch Minh không có bất cứ thay đổi sắc mặt gì: “Úc Trí Doãn, đừng lãng phí thời gian nữa, giải quyết đám tạp nham này đi, người còn lại dẫn vào trong thành, đại nhân đi đâu rồi?”

“Chuyện của đại nhân ông đừng nên hỏi” Úc Trí Doãn trực tiếp quát lớn.

Hoàng Trạch Minh không dám có một chút bất mãn, chỉ gật đầu, sau đó vẫy tay, những người đứng phía đối diện với Từ Trọng Vinh lúc trước, tất cả đều bị nổ thành sương mù máu, chỉ trong nháy mắt chỉ còn lại đám người đứng bên cạnh Từ Trọng Vinh, cộng thêm mấy người đứng trung lập vừa mở miệng nói giúp Từ Trọng Vinh, đội ngũ hơn trăm người chỉ còn hơn bốn mươi người.

Triệu sư huynh và Ngô sư tỷ đã sợ tới mức run lẩy bẩy, chỗ chân đứng đã ướt nhẹp, rõ ràng là tiểu trong quần.

Mà Lâm Giai Thụy vẫn luôn đứng bên Từ Trọng Vinh, từ đầu tới đuôi không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Ngô sư tỷ và Triệu sư huynh.

“Chém hai bọn họ thành gậy, ném vào hố rác đi” Úc Trí Doãn vung tay lên, quyết định vận mệnh của Ngô sư tỷ và Triệu sư huynh.

Ngô sư tỷ chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm lại, ngã xuống đất, Triệu sư huynh sợ tới mức đầu óc trống rỗng.

Dưới sự dẫn dắt của Hoàng Trạch Minh, đội ngũ hơn bốn mươi người này không có trở ngại tiến vào thành, được sắp xếp chỗ ở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.