Con Rể Quyền Quý

Chương 2616:




Chương 2616:

Trịnh Trạch Dương dẫn đội cũng ý cười đây mặt: “Trái lại cường đạo quanh trấn Lôi Cực này thực thú vị, ông nói xem người không nên dây vào này có cấp bậc gì? Ngưng Khí hậu kỳ? Hay là Phú Thần sơ kỳ? Hay là khoa trương hơn một chút, Phú Thần trung kỳ?”

Từ Trọng Vinh khẽ lắc đầu.

“Được rồi, đừng nhiều lời với tôi nữa!” Sắc mặt Lưu sư huynh thay đổi, lớn tiếng quát: “Ông trói sư đệ sư muội tôi, bây giờ tôi cho ông hai lựa chọn, bây giờ quỳ xuống khấu đầu mấy cái với sư đệ sư muội tôi, tôi còn có thể suy xét tha cho ông, hoặc là tôi làm thịt ông, tự ông chọn đi!”

Giọng nói của Lưu sư huynh vừa mới vang lên, đám người còn lại của học viện Bắc cùng xông tới, vẻ mặt không thân thiện nhìn chăm chằm đám người Từ Trọng Vinh.

“Các vị đại nhân của học viện, các vị hiểu lầm rồi, Từ Trọng Vinh cũng chỉ bị người ta sai bảo mà thôi” Còn có người trung lập mở miệng, bọn họ được Từ Trọng Vinh dẫn ra ngoài, bây giờ nhìn thấy Từ Trọng Vinh rơi vào cảnh khốn khó như thế, trong lòng không đành lòng, mở miệng nói chuyện giúp Từ Trọng Vinh: “Người kia Từ Trọng Vinh không đắc tội nổi, mọi người muốn trách, trăm ngàn lân không thể trách lên người Từ Trọng Vinh”

“Buồn cười!” Lưu sư huynh cười lạnh một tiếng: “Không đắc tội nổi người sai khiến, chẳng lẽ học viện Bắc chúng tôi, các người có thể đắc tội nổi?”

Trịnh Trạch Dương cũng lộ ra chút khó chịu, lộ ra vẻ mặt bất mãn, uy thế tỏa ra lại càng tăng thêm.

Từ Trọng Vinh hít sâu một hơi, lên tiếng: “Các vị đại nhân của học viện Bắc, hôm nay họ Ngô và họ Triệu không đi được”

“Ông làm càn!” Lưu sư huynh giơ cánh tay lên, một cái tát đánh về phía mặt Từ Trọng Vinh.

“Tôi thấy là cậu làm thì có!” Một tiếng rống to truyền từ sau lưng Từ Trọng Vinh tới.

Chỉ thấy sau lưng Từ Trọng Vinh đột nhiên có một cái chân vươn ra, giẫm bay Lưu sư huynh ra ngoài.

Úc Trí Doãn đứng trước người Từ Trọng Vinh, thờ ơ nhìn Lưu sư huynh bị giãm lên đất.

Lưu sư huynh đứng bật dậy khỏi mặt đất, nhìn chăm chằm Úc Trí Doãn, hét to: “Ông là cái thá gì! Mà dám động vào tôi!”

Úc Trí Doãn dời mắt nhìn về phía Trịnh Trạch Dương, chậm rãi nói: “Mấy ngày không gặp, người của học viện Bắc đã cuồng vọng tới mức độ này sao? Xem ra chuyện nhà họ Mông, cũng không khiến đám học viện các người nhớ lâu”

Nghe nhắc tới nhà họ Mông, sắc mặt Trịnh Trạch Dương thay đổi: “Ông là ai?”

“Ông chắc chắn ông muốn biết tôi là ai à?” Úc Trí Doãn hỏi lại, sau đó đặt một tay ra sau lưng.

Động tác nhìn rất đơn giản này của Úc Trí Doãn, khiến đồng tử của Trịnh Trạch Dương co rút lại, cho dù ông ta có thể nhìn ra người này chỉ là Ngưng Khí đỉnh phong, thực lực cách xa mình, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập sợ hãi. Bởi vì ở thành Bắc Hà, có một thế lực học viện nào cũng không thể đắc tội nổi, tuy thế lực đó, lúc này bình luận ở bên ngoài không tốt đẹp gì, nhưng thực lực của đối phương sẽ không bị hao tổn.

“Ông đây quản ông là ai!” Lưu sư huynh thẹn quá hóa giận, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt thầy của mình thay đổi, hét †o một tiếng, trong tay ngưng tụ dòng khí xoáy, xông về phía Úc Trí Doãn.

Úc Trí Doãn hừ lạnh một tiếng, nhẹ giọng mở miệng nói: “Hoàng Trạch Minh, xuất hiện đi”

Úc Trí Doãn vừa mới nói xong, một cái tay do khí ngưng tụ mà thành từ chỗ cửa động tiến vào, nổi giận nắm lấy Lưu sư huynh trong tay, mà Trịnh Trạch Dương vốn có thực lực mạnh nhất, vì bàn tay to này xuất hiện mà trực tiếp nằm sấp trên đất, muốn đứng dậy cũng không đứng nổi.

Hoàng Trạch Minh ăn mặc bình thường chậm rãi đi từ cửa động vào.

Là nhân vật phong vân ở thành Bắc Hà, có thể nói, không ai không biết Hoàng Trạch Minh, nhất là thời gian gần đây, bởi vì Đảo Quang Minh xuất hiện, địa vị của Hoàng Trạch Minh lại càng nước lên thì thuyền lên.

Hoàng Trạch Minh đi tới, xuất hiện giữa tâm mắt của đám Lưu sư huynh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.