Con Rể Quyền Quý

Chương 2612:




Chương 2612:

“Giết cậu! Tôi phải giết cậu! Tôi không tin có thần! Không tin”

Kiếm Bảo Đinh giống như điên rồi, một thanh, hai thanh, ba thanh, bốn thanh…

Khoảng chừng chín thanh thần kiếm trăm trượng lại xuất hiện, chém về phía hư ảnh trên bầu trời.

Lúc chín thanh thần kiếm trăm trượng chém lên trên người hư ảnh kia, thì bị phá vỡ.

“Á ááát Miệng Kiếm Bảo Đinh điên cuồng la hét, ông ta đã không thể ngưng tụ ra thần kiếm trăm trượng được nữa, vô số tia kiếm quang xuất hiện, có lớn có nhỏ, uy lực khác nhau, toàn bộ đều chém về phía hư ảnh. Có thể nhìn thấy được, lúc này Kiếm Bảo Đinh đã tiêu hao rất lớn, một mình ông ta độc chiến với bốn Khống Linh, lại phá Phiêu Tuyết Kiếm Ý kia, thiêu đốt huyết mạch, lúc này còn độc chiến với Tà Thần, thực lực của ông ta quá kh ủng bố!

Đây cũng là chỗ cường đại chân chính của cao thủ đứng đầu.

“Con kiến mà thôi” Trương Thác mở miệng, bước về phía trước một bước trong hư không.

Chỉ một bước này, khiến Kiếm Bảo Đỉnh giống như bị búa tạ đánh trúng ngực, đột nhiên bay ra bên ngoài, máu tươi chảy lênh láng, vô số kiếm quang ở trong không trung cũng tiêu tán đi.

Bóng người màu đỏ tươi trăm trượng, tiếp nối trời đất, cường đại như Kiếm Bảo Đinh, ở trước mặt bóng người màu đỏ tươi trăm trượng này, cũng không tạo nên được sóng gió gì.

Kiếm Bảo Đinh chảy máu như điên, trong mắt đều là kinh hãi.

“Lực lượng mang tính áp chế này, hình như là… Đồ Đăng!”

Kiếm Bảo Đinh gian nan mở miệng, so với việc ông ta bị thương, ông ta càng khó có thể chấp nhận, là kết quả phán đoán hiện giờ.

Đối với thế giới tâm trái đất mà nói, Đồ Đằng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, khó có thể tưởng tượng.

“Lối suy nghĩ của con kiến, chỉ có thể hạn chế ở mức này”

Giọng nói của Trương Thác trầm thấp, giơ cánh tay lên đ è xuống.

Chỗ Kiếm Bảo Đinh, mặt đất lập tức bị lõm xuống, Kiếm Bảo Đinh lại phun ra mấy ngụm máu tươi, gương mặt tái nhợt như tờ giấy.

“Chết đi” Trương Thác chỉ một ngón tay, chỗ giữa trán Kiếm Bảo Đinh xuất hiện một điểm đỏ.

Đôi mắt Kiếm Bảo Đinh lồi ra, sửng sốt nhìn về phía trước, không còn bất cứ sắc thái tình cảm nào, kiếm quang thuộc về Kiếm Bảo Đinh hoàn toàn tiêu tán, kiếm ý tràn ngập trong không khí, lúc này cũng biến mất hết sạch.

Hơi thở thuộc về Kiếm Bảo Đinh, hoàn toàn biến mất!

Trương Thác quay đầu, nhìn về phía một đống đá vụn, lên tiếng: “Tên nhóc kia, cơ thể này tặng cho cậu, nắm chắc thật tốt”

Sau khi Trương Thác nói xong, xông thẳng lên trời, chỉ trong nháy mắt cơ thể biến mất trong bóng đêm.

Trong đống đá vụn kia, cái đầu của tà túy chui từ trong đất ra, chậm rãi bay lên, sau đó bay về phía Kiếm Bảo Đinh, chỉ như quan sát từ trên cao, sẽ phát hiện vùng đất này giống như bị ngọn lửa chiến tranh làm nổ, tràn ngập hầm và kẽ hở lớn nhỏ.

Lúc mặt trời dâng lên, có ba bóng người xuất hiện ở trên không khu vực chiến đấu, đều là Chí Tôn, nhìn đất đai bị nứt ở phía dưới, trên mặt ba người đều xuất hiện vẻ nghiêm trọng.

“Quá khủ ng bố, đây là ít nhất thần ý tầng ba tạo thành, Kiếm Bảo Đinh của Kiếm Cốc ra tay, nhưng sao kết quả lại như thế này? Là người nào chiến đấu với Kiếm Bảo Đinh thành ra như vậy?”

“Có thể cảm nhận được, trong không khí còn mang theo hơi lạnh, nơi này từng bị đóng băng, đơn giản là đại chiến, đóng băng vài rặng núi, đối thủ của Kiếm Bảo Đinh mạnh tới mức không thể tưởng tượng nổi”

“Trấn Lôi Cực đã bị hủy hoàn toàn, tà túy cũng đã biến mất, mọi chuyện phát triển nằm ngoài sự khống chế, bây giờ nhất định phải đổi hết chuyện này lên đầu Đảo Quang Minh, nếu không thì không dễ giải thích”

“Đi thôi, lát nữa lão già Kiếm Cốc sẽ đến đây, tôi không muốn đối mặt với tên bệnh thần kinh đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.