Con Rể Quyền Quý

Chương 2611:




Chương 2611:

Kiếm Bảo Đinh đứng ở trong không trung, nhìn phía dưới với vẻ khinh thường, hơi mở miệng lẩm bẩm: “Xem ra chỉ có như vậy, mình… Cái gì!”

Đồng tử của Kiếm Bảo Đinh đột nhiên co rụt lại, cơ thể nhanh chóng lùi về phía sau.

“Chạy rồi sao?” Một bóng người gần như lấy phương thức thuấn di, xuất hiện ở trước người Kiếm Bảo Đinh, nắm chặt lấy yết hầu của ông ta.

Kiếm Bảo Đinh thiêu đốt huyết mạch, vậy mà không có lực đánh trả bị đối phương nắm chặt yết hi Tay năm lấy yết hầu Kiếm Bảo Đinh giống như khô héo, đôi mắt màu đỏ tươi không mang theo bất cứ sắc thái tình cảm nào.

“Cậu! Làm sao có thể! Lực lượng của cậu!” Kiếm Bảo Đinh nhìn chằm chằm người trước mặt: “Không có khả năng! Loại lực lượng này, không có khả năng thuộc về nơi này!”

“Sao thế, chỉ cho phép ông làm ra vẻ sao?” Năm lấy yết hầu của Kiếm Bảo Đinh, đúng là Trương Thác: “Ông nói tôi là con chuột? Vậy ông là cái thá gì?”

Giọng nói của Trương Thác trở nên khàn khàn, giống như ban đầu khi ở nhà họ Triệu.

Ánh sáng màu trắng trong mắt Kiếm Bảo Đinh dần tản đi, ông ta trợn to mắt: “Làm sao có thể? Lực lượng huyết mạch của tôi, vậy mà… Lại bị áp xuống!”

“Huyết mạch của con kiến mà thôi, rất mạnh sao?” Trên mặt Trương Thác xuất hiện nụ cười giễu cợt: “Cái gọi là lực lượng của các người, chỉ là tôi bố thí cho các người mà thôi, bảo tôi nhớ kỹ tên của ông, ông xứng sao?”

“Cậu… Cậu không phải là cậu ta! Cậu là tàn hồn kia! Không có khả năng! Một nhánh tàn hồn, không có khả năng có được lực lượng khổng lồ như vậy! Không có khả năng, chuyện này không có khả năng!” Kiếm Bảo Đinh không ngừng lắc đầu, giống như điên rồi.

“Tàn hồn sao?” Trương Thác phát ra tiếng cười khinh thường: “Cho dù chỉ là tàn hồn, tôi cũng không phải người ông có thể phỏng đoán”

Kiếm Bảo Đinh gian nan nuốt nước bọt: “Cậu… Rốt cuộc cậu là ai”

“Nhớ kỹ tên tôi” Trương Thác hơi nhếch miệng cười: “Hôm nay là vinh hạnh của ông, tôi là thượng cổ Tà Thần, Chúc Âm, thần duy nhất trên thế gian này!”

Hư ảnh màu đỏ tươi xuất hiện sau lưng Trương Thác, cao khoảng chừng trăm trượng, nối liền trời đất, Anh Linh của Kiếm Bảo Đinh ở trước mặt hư ảnh trăm trượng này, nhỏ bé yếu ớt giống như trẻ sơ sinh.

“Tôi hi vọng kiếp sau, ông còn có thể nhớ rõ tên tôi”

Trương Thác lặp lại những lời Kiếm Bảo Đinh mới nói, trả lại cho ông ta.

Lúc hư ảnh trăm trượng xuất hiện, đám người Từ Trọng Vinh không kìm lòng nổi quỳ xuống, đây là một loại nghiền áp đến từ tinh thần và linh hồn, khó có thể chống cự.

“Không không không!” Kiếm Bảo Đinh liên tục rống to ba chữ không: “Tôi sẽ không chết, cậu không giết được tôi, trên thế gian này không người nào có thể giết được tôi, không!”

Lực huyết mạch của Kiếm Bảo Đinh lại đang thiêu đốt, ánh sáng màu trắng lại tràn ngập đồng tử một lần nữa, lại có mấy ngọn núi bị rút lên, bị chém gọt thành cự kiếm, nhưng không đợi hoàn toàn hình thành, những ngọn núi này đã hóa thành bột mịn, hoàn toàn tiêu tán.

“Làm bộ làm tịch! Trên thế gian này sao có thần được, căn bản không có thần!” Trên người Kiếm Bảo Đinh tràn ngập kiếm ý, cơ thể ông ta nhanh chóng lùi lại, muốn thoát khỏi cánh tay của Trương Thác: “Cho dù có thần, Kiếm Bảo Đinh tôi cũng chắc chắn chiếm được một vị trí! Cậu không giết được tôi đâu! Không giết được tôi đâu! Kiếm Bảo Đinh tôi vô địch thế gian!”

Kiếm quang trăm trượng tự nhiên hình thành, xông thẳng tới hư ảnh màu đỏ tươi ở trên bầu trời, muốn đánh nát hư ảnh này ở trong trời đất.

Kiếm Bảo Đinh rất mạnh, ông ta cũng rất tự tin, ông ta mang theo ý chí chiến đấu vô địch, chắc chắn thế gian này không có ai có thể thắng được ông ta, ngày thường ông ta giống như trích tiên, mặc đồ trắng tiêu sái xuất trần.

Kiếm Bảo Đinh lúc này giống như nhập ma, thành ma bách chiến bách thắng, ông ta mang theo thế vô địch, không sợ bất cứ kẻ địch nào.

Trong trời đất, hư ảnh trăm trượng múa may bàn tay, cầm thần kiếm trăm trượng, sau đó nhẹ nhàng bóp nát, thần kiếm trăm trượng hoàn toàn bị nghiền nát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.