Con Rể Quyền Quý

Chương 2599:




 

Chương 2599:

Theo mọi người rời khỏi trấn Lôi Cực càng ngày càng xa, †âm trạng của mỗi người cũng trở nên vui sướng hơn.

Đang lúc mọi người cho rằng tất cả đều đã qua, một giọng nói đột nhiên vang lên.

“Các vị nửa đêm tiến tới ngọn núi của tôi, đây là muốn phá hủy quy củ của tôi rồi”

Giọng nói này đột ngột vang lên, khiến mọi người ở đây sợ tới mức nhảy dựng lên.

Đôi mắt của Trương Thác nheo lại, miệng lẩm bẩm nói: “Ít nhất là Phú Thần đỉnh phong, có khả năng là Khống Linh!”

Cơ thể Úc Trí Doãn đi theo bên cạnh Trương Thác chấn động, khó mà tin được nói: “Đại nhân, ý của cậu là… Là nói, người tới… Là Chí Tôn!”

“Hiện giờ tôi cũng không biết thân phận của đối phương”

Trương Thác làm bộ kinh hoảng nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy trên ngọn núi phía trước, có hai bóng người đóng ánh trăng, đứng trên đỉnh cao nhất.

“Hai vị” Từ Trọng Vinh ôm quyền, cao giọng nói: “Chúng tôi chỉ đi ngang qua nơi này, vô ý mạo phạm hai vị”

“Vô ý mạo phạm sao?” Người ở phía trên hừ lạnh một tiếng, đột nhiên trong lúc này, gió mạnh nổi lên bốn phía, đây là do linh khí thôi động mà thành.

Có thể chỉ trong nháy mắt lấy linh khí dẫn tới gió bão gào thét, thực lực cỡ này khiến sắc mặt Từ Trọng Vinh thay đổi.

“Bất kể là vô ý hay không, mạo phạm chính là mạo phạm, các người đã muốn đi, đưa tiền mua đường, dù ít dù nhiều cũng cần để lại một chút” Người ở phía trên mở miệng, lúc người này nói chuyện một hư ảnh chậm rãi xuất hiện sau lưng người này.

“Chí Tôn!”

Người ở phía dưới trợn to mắt!

Anh Linh xuất hiện, đây là tượng trưng cho Chí Tôn!

Trương Thác nheo mắt lại: “Quả nhiên là như thế…

“Rầm râm Chỉ nghe vài tiếng vang lên, trong đám người đã có người quỳ trên đất, đây là Chí Tôn đấy! Đứng đầu Luyện Khí.

Từ Trọng Vinh gian nan nuốt nước bọt, yết hầu phát khô, không nói nên lời. Đối mặt với Chí Tôn, ông ta không biết mình nên nói cái gì, đầu óc trống rỗng.

“Các vị, tối nay yên tĩnh, các người đột nhiên quấy rầy, cho dù thế nào cũng phải để lại thứ gì đó, như vậy đi, giao tất cả tiền của và đồ ăn ra đây thì có thể đi, thế nào?”

Giọng nói của người ở phía trên lại vang lên.

Tiền của đồ ăn sao?

Mọi người ở phía dưới nghe thấy thế sửng sốt, có lẽ bọn họ chưa từng nghe nói tới, có Chí Tôn sẽ thiếu những thứ này.

“Nhanh!” Từ Trọng Vinh không kịp suy nghĩ, trực tiếp mở miệng nói: “Mọi người, mau lấy hết thứ đáng giá ra, còn có lương khô, lấy ra hết đi! Nhanh!”

Dưới sự thúc giục của Từ Trọng Vinh, mọi người không dám thất lễ, tất cả đều lấy đồ ra, để vào một chỗ.

“Đại nhân, tất cả chúng tôi ra cửa vội vàng, cho nên không mang theo nhiều đồ lắm, trăm người chỉ có từng này” Từ Trọng Vinh cung kính nói.

Người ở phía trên gật đầu hài lòng: “Không tệ, niệm tình các người vô ý, cũng chân thành như vậy, tôi không so đo với các người nữa, mau cút đi.”

“Cảm ơn đại nhân” Từ Trọng Vinh nói lời cảm ơn, sau đó liên tục vẫy tay: “Nhanh, đi thôi”

Mọi người cùng nhau đứng dậy, không dám chần chừ nhanh chóng đi qua ngọn núi này.

Khi tất cả mọi người sắp đi qua, Ngô sư tỷ đi phía sau đám người đột nhiên mở miệng hỏi: “Xin hỏi ngài là người của Kiếm Cốc sao?”

Ngô sư tỷ vừa mới nói như vậy, lập tức khiến mọi người hoảng sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.