Con Rể Quyền Quý

Chương 2502:




Chương 2502:

“Tôi cho ông một cơ hội cứu mạng mình” Trương Thác nhìn chằm chằm vào ông ta: “Lâm Ngữ Lam chắc hẳn chỉ mới gặp mặt ông một lần mà thôi, ông thật sự nghe lời cô ấy như vậy sao?”

“Không” Ông ta lắc đầu: “Tất cả những gì của tôi đều là bà chủ cho, từ hai mươi năm trước cho đến tận bây giờ: “Nực cười!” Trương Thác duỗi cánh tay ra, bóp cổ Hoàng Trạch Minh: “Ông có biết năm nay Lâm Ngữ Lam mới bao nhiêu tuổi không, hai mươi năm trước sao?”

“Tiểu nhân không dám nói xăng bậy” Ngay cả khi bị anh bóp cổ họng, trong mắt ông ta vẫn là vẻ cung kính như cũ.

Trương Thác cứ bóp cổ của Hoàng Trạch Minh như vậy, nhìn chằm chằm vào ông ta, ước chừng hơn một phút, ông ta trông có vẻ hít thở khó khăn, sắc mặt đã đến độ đỏ gay, nhưng vẻ cung kính trong mắt vẫn không giảm bớt một chút nào, hơn nữa ngoại trừ tôn kính ra thì cũng không còn bất cứ vẻ nào khác xuất hiện.

Trương Thác hừ lạnh một tiếng, đột nhiên vung tay, Hoàng Trạch Minh lại quỳ ở nơi đó, tuy rằng cơ thể của ông ta nói cho ông ta biết tình trạng hiện giờ, hít từng hơi to mới là cách dễ chịu nhất, nhưng ông ta lại không dám, vẫn nhỏ giọng như cũ, điều chỉnh hô hấp từng chút một.

“Dẫn tôi tới nơi có thể nói chuyện” Trương Thác tháo mặt nạ, lộ ra gương mặt vốn có.

“Vâng” Hoàng Trạch Minh cúi đầu, sau đó đứng dậy, dẫn đường ở phía trước.

“Ông cũng đi đi” Trương Thác liếc mắt nhìn Úc Trí Doãn.

Úc Trí Doãn liên tục gật đầu, giờ phút này, ông ta có một loại cảm giác số phận của mình hình như đã phát sinh sự thay đổi.

Trương Thác nhìn Hoàng Trạch Minh đi ở phía trước, trong lòng anh hết sức nghi ngờ, những điều mà ông ta nói, anh khó có thể lý giải được, hai mươi năm trước sao? Hơn nữa nhìn thái độ của ông ta, và vẻ tôn kính đó là phát ra từ trong tâm. Nếu lời ông ta nói là nói dối, vậy ông ta hoàn toàn không cần thiết phải nói ra những thứ khiến người ta khó có thể tưởng tượng ra làm gì.

Nói tóm lại, lời nói của Hoàng Trạch Minh, anh không thể tin hoàn toàn, nhưng hiện giờ anh lại muốn xem thử, trong hồ lô này của ông ta, rốt cuộc bán thuốc gì, có thể tìm được manh mối có liên quan đến Lâm Ngữ Lam hay không?

Hoàng Trạch Minh dẫn hai người Trương Thác tới một gian phòng họp tư nhân.

“Đại nhân, mời”

Hoàng Trạch Minh khom người, làm ra động tác tay mời, nhường Trương Thác ngồi lên ghế chủ vị.

Trương Thác quan sát phòng họp này một vòng, sau đó jồi xuống, nhìn về phía Hoàng Trạch Minh, mở miệng bảo: “Nói đi, ông dự định làm như thế nào?”

Hoàng Trạch Minh cung kính đáp: “Suốt hai mươi năm qua, tôi vẫn luôn chuẩn bị, những nơi khác không dám nói, nhưng ở khu vực thành Bắc Hà này, nếu đại nhân muốn làm gì thì tôi có thể lập tức tập trung được sức mạnh vượt qua cả ba học viện lớn, giương cờ trợ uy cho đại nhân, hơn nữa dựa vào năng lực của một mình tôi, Đảo Quang Minh có hắc có bạch, hoàn toàn phụ thuộc vào đại nhân lên tiếng”

Có hắc có bạch?

Trương Thác mỉm cười, Đảo Quang Minh ở nền văn minh bề mặt Trái Đất, không phải cũng mang một tình trạng như vậy hay sao?

Anh nhìn Hoàng Trạch Minh, không hề lên tiếng.

Trương Thác không mở miệng, nên ông ta cũng không dám nói gì.

Mà Úc Trí Doãn đứng ở bên cạnh, lại càng không dám đánh tiếng, trong lòng ông ta đang cảm thấy may mắn, vì ngày đầu tiên mình gặp được đại nhân vật này, vậy mà đối phương lại không gi3t chết mình.

Ước chừng đã qua nửa tiếng, trong suốt nửa tiếng đồng hồ này, toàn bộ phòng họp tư nhân đều là một vẻ yên tĩnh.

Khóe miệng của Trương Thác đột nhiên nở một nụ cười: “Được, vậy thì làm đi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.