Con Rể Quyền Quý

Chương 2501:




Chương 2501:

“Không gấp” Trương Thác hơi lắc đầu, vẫn dựa vào nơi đó một cách thoải mái như cũ.

Đợi sau khi tất cả mọi người rời đi, Hoàng Trạch Minh đứng dậy, ông ta là một ông già tuổi tác thoạt nhìn đã hơn sáu mươi lăm tuổi.

Úc Trí Doãn ngồi ở bên cạnh Trương Thác, cũng vội vàng đứng dậy, tuy rằng đã đeo mặt nạ, nhưng chỉ riêng tư thái, cũng có thể cảm giác được bộ dáng kính cẩn lễ phép đó của ông ta.

Hoàng Trạch Minh đi về phía Trương Thác.

Úc Trí Doãn vội vàng đi lên đón, cung kính nói: “Ông Hoàng Trạch Minh, ông…”

“Hoàng Trạch Minh! Xin chào đại nhân!”

Trong ánh mắt khiếp sợ của Úc Trí Doãn, Hoàng Trạch Minh quỳ một gối ở trước mặt Trương Thác.

“Đây lài” Ẩn sau lớp mặt nạ, Úc Trí Doãn há cái miệng thật †o, không biết nên hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào.

Vị trước mắt này chính là Hoàng Trạch Minh đấy!

Hoàng Trạch Minh là ai, đó chính là người mà viện trưởng của ba học viện lớn cũng phải nể mặt, là người qua lại giữa hắc bạch ở toàn bộ thành Bắc Hà, có địa vị cao quý, vậy mà lúc này ông ta lại quỳ ở nơi này, chưa bao giờ từng nghe nói tới Hoàng Trạch Minh quỳ trước mặt ai, chỉ sợ đây là lần đầu tiên!

Tuy răng Trương Thác cũng bất ngờ trước thái độ của ông ta, anh chỉ biết được từ trong biểu hiện trước đó của ông †a, rằng ông ta đã từng nghe nói tới Đảo Quang Minh, nhưng cụ thể là nghe như thế nào, thì anh cũng không rõ, không ngờ đối phương lại có biểu hiện như vậy.

“Ông biết tôi sao?” Trương Thác hơi tò mò hỏi.

“Tôi đã từng nghe nói một chút từ trong miệng của bà chủ” Vẻ mặt của Hoàng Trạch Minh cung kính: “Bà chủ đã từng nói, đại nhân rất nhanh sẽ xuất hiện ở thành Bắc Hà, tôi ở nơi này là để đợi đại nhân xuất hiện”

Trương Thác ngồi thẳng người dậy, quan sát Hoàng Trạch Minh, lên tiếng hỏi: “Tôi hỏi ông, bà chủ ở trong miệng ông, họ tên là gì?”

Hoàng Trạch Minh hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi phun ra ba chữ: “Lâm Ngữ Lam”

Cả người Trương Thác hơi run lên, tiếp tục hỏi: “Cô ấy đã đi đâu rồi?”

“Tôi không biết” Hoàng Trạch Minh lắc đầu: “Bà chủ chính là Chí Tôn, cô ấy đi nơi nào, thì một nhân vật nhỏ như tôi không dám hỏi, bà chủ chỉ kêu tôi đợi sự xuất hiện của đại nhân ngài ở đây, rồi hỗ trợ đại nhân”

Chí Tôn…

Trương Thác chú ý tới hai từ này từ trong miệng của ông ta, rồi tiếp tục bảo: “Hỗ trợ tôi? Hỗ trợ tôi làm gì?”

Trong mắt của Hoàng Trạch Minh, lộ ra vẻ nóng rực: “Thống nhất cường đạo, xây dựng lại Đảo Quang Minh!”

Trương Thác đứng bật dậy, bước một bước dài tới trước mặt ông ta, rồi túm cổ áo của ông ta lên, quát hỏi: “Lời này thật sự là cô ấy nói với ông sao? Tôi hỏi ông, ông có biết dáng vẻ của cô ấy như thế nào không?”

Hoàng Trạch Minh giơ cổ tay của mình lên rồi mở thiết bị liên lạc, một giây sau, một bức ảnh của Lâm Ngữ Lam hiện ra trước mặt của Trương Thác. Chỉ có điều, trong quan điểm của anh, Lâm Ngữ Lam ở trong bức ảnh có hơi xa lạ, không còn là dáng vẻ của một cô gái mạnh mẽ ở trung tâm thương mại mà anh quen biết nữa, mà là một người mặc trường bào, †ay cầm bảo kiếm, đầu đội mũ vành màu đen. Trong ánh mắt của Lâm Ngữ Lam lúc này vẫn giữ nguyên vẻ sắc bén, cô ở trong bức ảnh lại càng giống một nữ hiệp hơn.

Trương Thác buông lỏng cổ áo của ông ta ra, tuy rằng cảm thấy có hơi xa lạ, nhưng anh chắc chắn đây chính là Lâm Ngữ Lam, không sai được.

“Đại nhân, Hoàng Trạch Minh đã chuẩn bị xong xuôi tất cả, chỉ đợi nhân lên tiếng” Hoàng Trạch Minh lại quỳ một gối xuống.

Trương Thác hít một hơi thật sâu: “Cô ấy có nói nguyên nhân không?” Hoàng Trạch Minh lắc đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.