Con Rể Quyền Quý

Chương 2412:




Chương 2412:

“Tên đầu trọc kia, tôi không hỏi anh!” Từ Bảo Thành khinh thường liếc nhìn Toàn Cảnh Thiên, sau đó nhìn chăm chằm vào Trương Thác: “Tôi hỏi là anh taI”

Trương Thác lắc đầu, khẽ cười nói: “Tôi và cô Vệ, chẳng qua chỉ là có cùng kẻ địch mà thôi, nên mới kết bạn với nhau.”

“Có chung kẻ địch? Anh cũng xứng sao?” Từ Bảo Thành cười lạnh: “Anh ngay cả người thừa kế cũng không phải, ở đây nói với tôi những điều này, nơi này chúng tôi không cần anh, nếu như anh muốn trả thù, thì hãy tự mình tìm cách, bây giờ các người nhanh chóng rời đi, nơi này là chỗ của người thừa kế, không phải là chỗ của các người!”

*Wj thí chủ này, lời này sai rồi” Toàn Cảnh Thiên đứng lên: “Chính xác mà nói, nơi mà chúng ta đang đứng bây giờ thuộc về nhà họ Toàn, sao có thể chỉ thuộc về người thừa kế?

“Tên đầu trọc, tôi không muốn giết anh, anh ngậm cái miệng lại cho tôi!” Từ Bảo Thành giơ nắm đấm lên.

Mà phía sau Từ Bảo Thành, nhiều người thừa kế cùng bọn họ hộ pháp đi lên, vây quanh hai người Trương Thác, cả đám vẻ mặt không thiện cảm, hiển nhiên những người này lấy Từ Bảo Thành cầm đầu, chỉ là bởi vì Từ Bảo Thành là con trai của chú Từ.

“Từ Bảo Thành, rốt cuộc anh đang muốn làm cái quái gì vậy?” Vệ Tử Lam chắn trước mặt Trương Thác khó hiểu nhìn Từ Bảo Thành, “Cũng may là có mấy người anh Trương đấy, bọn họ đã cứu em.”

“Bọn họ? Nếu như bọn họ có thực lực cứu em, thì còn cần dựa vào chúng ta sao, dựa vào chúng ta giúp anh ta đối phó.

Dương Quốc Hưng?” Từ Bảo Thành tràn đầy khinh thường: “Chuyện này anh đã nghe nói, lúc ấy chẳng qua là có cao thủ núp trong bóng tối âm thầm giúp đỡ mà thôi, hai người này, chính là phế vật, giữ lại nơi này làm cái gì, nhìn thấy làm anh bực bội, cút mau!”

Bảo Thành, anh không nói lý lẽ!” Vệ Tử Lam tức giận cả người run lên, “Nếu như anh quả thực muốn đuổi anh Trương đi, vậy thì đuổi em luôn đi!”

“Tiện nhân!” Từ Bảo Thành giơ cánh tay lên, giáng vào mặt Vệ Tử Lam một bạt tai: “Tôi biết mà, quan hệ của cô và anh ta không bình thường, đừng nói Từ Bảo Thành tôi không cho cô cơ hội, cô muốn cút thì cùng với anh ta cút nhanh đi, bây giờ, lập tức, cút ra ngoài cho tôi, nếu không đừng trách Từ Bảo Thành tôi ra tay tàn nhãn!”

Trên tay Từ Bảo Thành xuất hiện một cây cung tên màu xanh lam, hiển nhiên là Từ Bảo Thành muốn ra tay.

Vệ Tử Lam che mặt, không dám tin nhìn Từ Bảo Thành: “Từ Bảo Thành, Vệ Tử Lam tôi thật sự là đã nhìn lâm anh rồi!”

Vệ Tử Lam nói xong, quay đầu chạy ra khỏi bến tàu, kết quả mới đi được hai bước, đã bị hộ pháp của cô ta kéo lại, bà lão kéo Vệ Tử Lam sang một bên, không ngừng lên tiếng an ủi.

Không có Vệ Tử Lam, Trương Thác đối mặt Từ Bảo.

Thành.

Từ Bảo Thành nói: “Sao nào, thật sự chờ Vệ Tử Lam đi cùng anh sao? Cút ngay!”

“Chút đi!”

“Cút!”

Từng đợt âm thanh vang lên, Trương Thác nhìn những người này, không hề lên tiếng, anh võ bả vai Toàn Cảnh Thiên: “Đi thôi”

Trương Thác đã lên tiếng, Toàn Cảnh Thiên đương nhiên sẽ không phản đối, chỉ là hét lên một câu A di đà phải thí chủ ấn đường biến thành màu đen, sẽ sớm phải đối mặt với huyết quang tai ương”

Sau khi nói xon, Toàn Cảnh Thiên cùng Trương Thác rời khỏi bến tàu.

Trương Thác nhìn bến tàu, chú Từ đứng trước cửa sổ mặc vô cảm nhìn mình, dáng vẻ của những người thừa kế bên trong bến tàu lấy Từ Bảo Thành cầm đầu, cũng như dáng vẻ Vệ Tử Lam tức giận nhưng không dám nói, bây giờ anh ta đã hiểu, những lời Vệ Tử Lam nói những người thừa kế sống hòa thuận không phải là hòa thuận thực sự, chẳng qua là có người nắm quyền, năm chắc những người thừa kế này trong tay mà thôi, nói đến cùng vẫn là ỷ mạnh hiếp yếu, chẳng qua là Dương Quốc Hưng lựa chọn trực tiếp giết chết, mà nhà họ Từ chính là nô dịch được lựa chọn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.