Con Rể Quyền Quý

Chương 2411:




Chương 2411:

Chú Từ đứng dậy, sau khi võ vỗ vào vai Trương Thác, hương một bên mà đi.

“Anh, em luôn cảm thấy nơi này vô cùng âm trầm thì phải!”

Đợi sau khi chú Từ đi, Toàn Cảnh Thiên vẻ mặt sợ hãi rụt rè đánh giá xung quanh, “Em cứ có cảm giác như đang có người âm thầm nhìn chúng ta, giống như thèm muốn thân thể của em, đối với em giống như có mưu đồ gây rối”

“Âm trầm?” Trương Thác đối mắt báo đen hừ một tiếng.

“Quả thực là có vấn đề” Một âm thanh vang ở bên tai Trương Thác, đến từ chính Tà thần rất lâu đã không nói chuyện, giọng nói này rất nhỏ, chỉ có Trương Thác một mình có thể nghe thấy.

Toàn Cảnh Thiên lại đột nhiên sợ run cả người, “Anh, có gì đấy sai sai, em cảm thấy trong bóng tối hình như có hai con mắt đang nhìn chằm chằm em rồi, sẽ không có chuyện ma quỷ lộng hành chứ?”

Trương Thác liếc nhìn Toàn Cảnh Thiên, sau đó yên lặng đứng dậy đi sang một bên.

Trương Thác quan sát xung quanh, sau khi nhìn thấy xung quanh không có người, anh nói nhỏ: “Thế nào rồi?”

Trương Thác đang nói chuyện với Tà Thần.

Tà Thần nói: “Người đàn ông béo kia, thể chất có chút đặc biệt, anh ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của linh thể, cộng thêm tôi, nơi này tổng cộng có hai linh thể”

Hai linh thể, trong lòng Trương Thác giật mình.

“Không phải là cái cậu gọi ra” Tà thần nói: “Mặc dù tôi cũng rất tò mò rốt cuộc cậu gọi ra cái gì, nói đó là linh thể, nhưng lại không có thần chí, hoàn toàn không thể tỉnh lại, tên béo kia cảm ứng được, là linh thể có thần chí”

Trương Thác nhíu mày, “Ý của ông là, chỗ này có người ở đây muốn khống linh?”

“Đúng vậy” Tà Thần trả lời khẳng định “Linh thể kia có thần chí, chẳng qua là rất cần, cần được ăn uống, mà bây giờ cậu đang ở chỗ này, có rất nhiều linh thể bị hỏng, thần chí của bọn họ sớm đã biến mất hơn phân nửa, chỉ còn lại năng lượng, đối với sự tồn tại của tôi mà nói, nơi này chính là lò sát sinh cỡ lớn.

Tà Thần nói đến đây, cũng không nói nhiều thêm nữa, ông †a tin rằng Trương Thác có thể hiểu được anh ta đang muốn nói gì.

Trên thực tế, Trương Thác quả thực có thể hiểu được Tà Thần đang nói cái gì.

Nếu đúng như lời Tà Thần nói thì lần này tập hợp tất cả những người thừa kế ở đây, rất có thể là có người muốn tổ chức yến tiệc quy mô lớn!

Trương Thác quay lại, lần nữa ngồi xuống bên cạnh Toàn Cảnh Thiên.

Toàn Cảnh Thiên quấn chiếc áo cà sa, co người về phía Trương Thác: “Anh, thật kỳ quái mà, em cứ có cảm giác có hai cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào em, anh vừa đi, thì chỉ còn lại một cặp, không phải chỗ này có ma quỷ lộng hành chứ “Đại Uy Thiên Long của cậu không còn tác dụng nữa sao?”

Trương Thác nhướng mày.

“Anh, anh đừng cười em, em sợ nhất những thứ này” Cả người Toàn Cảnh Thiên run lên.

Trương Thác nhìn Toàn Cảnh Thiên đang run rẩy, tâm mắt quyét qua bốn phía, anh muốn biết, rốt cuộc là ai, bày ra cục diện như vậy, người Trương Thác nghỉ ngờ lớn nhất chính là chú Từ, dù sao đem mọi người tập trung hết ở chỗ này, ông ấy là người đáng nghi ngờ nhất.

Trương Thác quét mắt từ trong đám người tìm thấy sắc mặt chú Từ hòa nhã dễ gần, Trương Thác đứng dậy, định đi đến chỗ của chú Từ để thăm dò xem sao, kết quả lại thấy một người đàn ông trẻ tuổi vẻ mặt không mấy thiện cảm bước tới.

“Hai người và Vệ Tử Lam có quan hệ gì?” Người thanh niên bước tới, dùng giọng điệu chất vấn hỏi.

“Bảo Thành, anh đang làm cái gì vậy!” Vệ Tử Lam vội vàng chạy tới, đưa tay muốn kéo người thanh niên.

“Anh muốn làm cái gì? Anh đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng!” Từ Bảo Thành hất Vệ Tử Lam ra: “Vừa rồi có người nói cho anh biết, ánh mắt em nhìn tên nhóc này không đúng, Vệ Tử Lam, em phải hiểu cho rõ, em là vợ chưa cưới của anh, anh tới hỏi thì không nên sao?”

“A di đà phật!” Toàn Cảnh Thiên đang run rẩy vừa nhìn thấy có một cô gái xuất hiện, anh ta lập tức khoác lên mình bộ dạng bình tĩnh, khoanh chân ngồi đó, làm phật lễ: “Quan hệ của bần tăng cùng nữ thí chủ, không thể nói với người ngoài.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.