Con Rể Quyền Quý

Chương -24:






Cục Cảnh sát thành phố Ngân Châu.
Trương Thác bị ép dựa vào ghế thẩm
vấn, đèn sợi đốt chói mắt chiếu lên mặt
anh, khiến anh chỉ có thể nheo hai mắt
lại nhìn cảnh tượng xung quanh, trước
mặt anh có một cái bàn thẩm vấn, bốn
phía là vách tường đen lạnh như băng
không có chút hơi thở của sự sống,
người bình thường bị nhốt ở đây sẽ cực
kỳ sợ hãi.
Eét../”
Cửa sắt của phòng thẩm vấn mở ra,
tiếng bước chân “bịch bịch” vang lên.
Trương Thác híp mắt nhìn qua, người tới
chính là nữ cảnh sát nhìn thấy trong
hẻm, lúc trước anh cũng không quan sát
kỹ đối phương, bây giờ mới rảnh để nhìn
thử. Người phụ nữ này mặt mày nghiêm
túc, khi đi đường luôn thẳng người, rõ
ràng đã được huấn luyện kỹ càng. Người
phụ nữ cao một mét bảy, có thể vì huấn
luyện nên vóc dáng đẹp, cô ta mặc đồ
cảnh sát mùa hè lên người làm lộ ra hết
đường cong hình chữ S hoàn mỹ của
mình, lúc bước đi trông rất đẹp.
Dáng người của cô ta cực kỳ tiêu chuẩn,
chỗ nên cong thì cong, nên phẳng thì
phẳng, đây là vóc dáng hoàn mỹ tạo ra
khi tập thể hình quanh năm.
Trương Thác chú ý tới ngực trái của nữ
cảnh sát, phía trên viết chữ đội điều tra

hình sự, bên dưới có tên của đối
phương, Hàn Văn Tĩnh.
“Chậc, tên không giống người tí nào!”
Trương Thác bĩu môi, anh nhìn thấy chỗ
gan bàn tay phải của Hàn Văn Tĩnh có
một vài vết chai, rõ ràng là do thường
xuyên dùng súng tạo nên, người phụ nữ
như vậy hoàn toàn không hợp với hai
chữ Văn Tĩnh.
Quả nhiên, Hàn Văn Tĩnh vừa đi đến
trước mặt Trương Thác đã đá mạnh lên
chân anh một cái: “Nói đi, anh thuộc
băng nhóm nào? Lão đại của các anh là
ai? Cố ý đánh nhau bằng vũ khí, khiến
sáu người bị gãy xương tay, xuất huyết
não, đủ để phán tội anh mấy năm đấy,
nếu thẳng thắn thì còn có thể giảm hình
phạt.”
Hàn Văn Tĩnh kéo băng ghế ra ngồi
xuống đối diện với Trương Thác, trong
mắt lộ vẻ chán ghét.
“Tôi nói nhé người đẹp, cô là cảnh sát,
mọi việc đều phải nói tới chứng cứ, tôi
cũng không đánh người, đừng có vu oan
cho tôi.” Trương Thác nói rõ, trên mặt
tràn đầy uất ức.
“Ha! Vu oan?” Nữ cảnh sát nhướng mày:
“Chẳng lẽ anh muốn nói anh chỉ đứng ở
đó, những người khác là tự gấy tay sau
đó bị xuất huyết não sao?”
“Đúng!” Trương Thác liên tục gật đầu:
“Đúng vậy, tôi thật sự chỉ đứng ở đó
thôi.”
“Nói hươu nói vượn!” Hàn Văn Tĩnh đập
một cái lên bàn thẩm vấn: “Tôi cho anh
cơ hội cuối cùng để nói rõ, nếu không tôi
đảm bảo, trước khi anh ngồi tù, tôi chắc
chắn sẽ không để anh yên ổn đâu!”
Bộ An ninh, thủ đô Hoa Hạ:
Bộ An ninh quản lý tất cả bộ ngành cảnh
sát của Hoa Hạ, có thể xin được một
nửa chức vị ở Bộ An ninh thì đi ra bên
ngoài còn nở mày nở mặt hơn cả Thị
trưởng nữa.
Lúc này, một cái điện thoại bàn trong
phòng làm việc của Bộ trưởng Bộ An
ninh đang điên cuồng reo lên, thư ký
cuống cuồng nghe máy, cô ta nhớ Bộ
trưởng từng nói, trên toàn thế giới cũng
chỉ có mấy người gọi được vào cái điện
thoại bàn này, mấy người kia, không ai
không có địa vị vô cùng cao.
Thư ký nghe máy, ngay cả xin chào cũng
quên nói đã nghe thấy một giọng nữ
vang lên trong điện thoại.
“Nói với Bộ trưởng của các cô, phải xử lý
xong chuyện của người ở Cục Cảnh sát
Ngân Châu kia trong vòng mười lăm
phút.”
Nói xong thì thẳng thừng cúp máy.
Thư ký không dám rề rà, đến nỗi ngay cả

người đối phương nói là ai cô ta cũng
không biết, lập tức liên lạc với Bộ
trưởng, Bộ trưởng Bộ An ninh đang giao
lưu với đoàn ngoại giao nước ngoài,
nhận được điện thoại của thư ký, ngay
cả công việc ngoại giao cũng không
quan tâm được nữa.
“Mau, trực tiếp gọi điện thoại đến thành
phố Ngân Châu cho tôi, ngay lập tức!”
Phòng thẩm vấn, Cục Cảnh sát thành
phố Ngân Châu.
Hàn Văn Tĩnh nhìn Trương Thác trước
mặt, đã hiểu được đây hoàn toàn chính
là một tên vô lại, vào phòng thẩm vấn
mà vẫn cười cợt nhả như thế, tuyệt đối
không chỉ mới vào một lần.
“Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất anh nên biết
điều một chút cho tôi!” Hàn Văn Tĩnh vỗ
“bịch” lên bàn một cái, đứng dậy tóm lấy
áo Trương Thác, trong đôi mắt sáng
ngời tràn đầy lửa giận.
“Người đẹp, tôi đã biết điều lắm rồi có
được không, những người đó vốn không
phải tôi đánh, tôi chỉ là người bị hại thôi,
tôi đã nói rồi, tôi chỉ đứng ở trạm đợi xe
buýt, tự nhiên bị bọn họ đưa vào trong
con hẻm, rồi bọn họ đã nằm ở trước mặt
tôi, sau đó thì các người đã xuất hiện
đó.” Trương Thác chân thành nói.
“Được, anh không nói chứ gì! Tôi xem
tiếp theo anh có nói hay không!” Hàn
Văn Tĩnh nám chặt cổ áo Trương Thác,
một bàn tay khác siết chặt thành nắm
đấm giơ lên cao, sau đó muốn đánh
mạnh vào mặt Trương Thác.
Vẻ mặt đang cười híp mắt của Trưởng
Thác bỗng nhiên biến mất, ánh mắt chợt
trở nên tàn nhẫn.
Hàn Văn Tĩnh vẫn luôn nhìn chằm chằm
người đàn ông trước mặt, vẻ mặt của
đối phương đột nhiên thay đổi khiến cô
ta sửng sốt, ánh mắt tàn nhẫn kia lại có
thể khiến cô ta hơi hoảng hốt.
“Tên khốn, dám dọa dẫm tôi hải” Hàn
Văn Tĩnh mắng to một tiếng, lực trên tay
cũng không giảm.
Hai tay bị còng của Trương Thác nắm
chặt lại, bắp tay trên dưới cùng căng lên,
anh có thể làm đứt còng tay trước khi
đối phương đánh trúng mình, sau đó
khống chế cô ta, đường đường là Satan
quyền quý của thế giới ngầm, sao có thể
tùy tiện bị người ta đánh lên mặt chứ?
Vào lúc Trương Thác chuẩn bị giấy đứt
còng tay, cửa sát của phòng thẩm vấn bị
người bên ngoài đá “ầm” mộttiếng:
Một người đàn ông trung niên mặc đồ
cảnh sát, bụng to mặt vuông xông vào
phòng thẩm vấn, hét lớn một tiếng: “Hàn
Văn Tĩnh, cô làm gì thế, buông tay ra
cho tôi!”
Nắm đấm của Hàn Văn Tĩnh dừng lại ở

chỗ cách sườn mặt Trương Thác chưa
tới năm centimet, anh thậm chí còn cảm
nhận được sức gió mang lại bởi năm
đấm của người phụ nữ này.
“Cục trưởng.” Hàn Văn Tĩnh xoay người
nhìn người đàn ông trung niên, cúi thấp
đầu.
“Cô đúng là làm bậy!” Cục trưởng quát
lớn: “Ai cho phép cô thi hành pháp luật
bằng bạo lực hả, đi viết báo cáo cho tôi!
Người này không có vấn đề gì, thả ra
nhanh lên!”
Cục trưởng ngoài mặt nghiêm khác là
thế, nhưng trong lòng lại đang run rẩy,
thật là quá nguy hiểm, mình chỉ cần đến
muộn một chút nữa chắc khó mà giữ
được cái chức này rồi! Khi nấy người
đứng đầu tòa thị chính gọi điện thoại nói
rõ ràng với mình, nếu người đàn ông bị
bắt khi nãy có chút tổn hại nào, thì mình
có thể về hưu sớm rồi.
“Thả người?” Vừa nghe lời này, Hàn Văn
Tĩnh lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt
sáng mở to trừng Cục trưởng: “Cục
trưởng, anh ta cố ý đánh nhau bằng vũ
khí, hành hung người khác đấy!”
“Nói xằng nói bậy! Đánh nhau bằng vũ
khí ở đâu ra? Cô có chứng cứ không, vô
duyên vô cớ bắt người, Hàn Văn Tĩnh, cô
đúng là có bản lĩnh đấy! Bây giờ thả
người ngay cho tôi!” Cục trưởng nghiêm
túc ra lệnh.
“Không thả!” Giọng điệu của Hàn Văn
Tĩnh cũng rất kiên quyết: “Cho dù không
có chứng cứ, tôi cũng có quyền giam
anh ta hai mươi bốn giờ!”
Cục trưởng giận đến thở hổn hển: “Giỏi
lắm, Hàn Văn Tĩnh, cô hay đấy! Hôm nay
tôi bảo cô phải thả người ra!”
“Không thả”
“Đi vào, tháo còng tay!” Cục trưởng vung
tay với hai nhân viên cảnh sát phía sau,
ra hiệu bảo bọn họ đi thả người.
“Tôi xem ai dám!” Hàn Văn Tĩnh đứng
trước mặt Trương Thác: “Tôi là Phó đội
trưởng của đội điều tra hình sự thành
phố, bây giờ đang sử dụng quyền của
mình, ai thả người chính là vi phạm pháp
luật, ai làm trái pháp luật, tôi sẽ bắt
người đó”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.