Con Rể Quyền Quý

Chương -23:






“Thật ra nếu em mệt thì có thể chọn buông tay.”
‘Trương Thác cảm nhận được sự mệt mỏi từ trong
giọng nói người phụ nữ, cũng cảm thấy đau lòng.
“Buông tay? Làm gì có chuyện đơn giản như vậy.”
Lâm Ngữ Lam cười châm chọc: “Nếu mọi người
đều một lòng suy nghĩ vì nhà họ Lâm, thì cái ghế
Chủ tịch này có ngồi hay không cũng thế. Nhưng
những người kia chỉ nhăm nhe tiền của công ty,
bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến sống chết
của Lâm Thị, Lâm Thị mà rơi vào tay bọn họ thì
chỉ có một con đường chết. Bây giờ gần như cả
giới kinh doanh ở Ngân Châu đều hy vọng tôi đi
xuống khỏi vị trí này. Nếu như thế thì bọn họ sẽ có
cơ hội. Anh biết không, Lâm Thị sắp xong rồi, di
chúc của ông nội đã tuyên bố, ba tháng sau; hoàn
toàn chia cát Lầm Thị.
Trương Thác im lặng không nói gì, đây là lân đầu
tiên Lâm Ngữ Lam thổ lộ lời trong lòng với anh,
nhưng lại khiến Trương Thác cảm thấy nặng nề
đến thế.
“Haiz!” Lâm Ngữ Lam thở dài một hơi: “Thôi vậy,
nói với anh nhiều như thế anh cũng sẽ không hiểu,
nhưng trong lòng tôi thật sự thoải mái hơn rất
nhiều. Trương Thác, tôi còn muốn nói với anh một

câu nữa, cảm ơn”
Lâm Ngữ Lam nghiêm túc nhìn Trương Thác,
Trương Thác cũng nhìn Lâm Ngữ Lam.
Bốn mắt nhìn nhau.
“Chủ tịch Lâm, em yên tâm, cho dù sao đi nữa, tôi
vẫn sẽ vượt qua cùng em.”
“Chỉ mong là thế.”
Cơn mưa lớn đột nhiên dừng lại, ánh nắng mặt
trời cứ đột ngột xuất hiện như thế, mưa rào mùa
hạ sẽ cho người ta cảm giác thời gian đan xen,
tựa như vẻ âm u khi nãy chỉ đang nói đến tâm
trạng của ai đó vậy.
Lãm Ngữ Lam lái xe chở Trương Thác về nhà, vừa
vào nhà đã nhìñ thấy Milan fa ngoài từ sáng sớm
đang vui vẻ hứng khởi chạy tới.
“Chuyện gì mà vui thế?” Lâm Ngữ Lam nở nụ cười.
“Buổi hòa nhạc đó, Ngữ Lam, tớ xin bạn được ba
tấm vé, là buổi hòa nhạc lưu động toàn cầu của
Pajif, đợt này không phải ở Ngân Châu sao! Tớ
khó khăn lắm mới lấy được ba tấm vé này!” Milan
vừa nói vừa lấy ra ba tấm vé quơ quơ trước mặt
Lâm Ngữ Lam.
“Trời ạ! Sao cậu lấy được thế, tớ nhớ vé này đã
bán sạch từ mấy tháng trước rồi!” Lâm Ngữ Lam
cũng vui vẻ, cô vô cùng thích tranh vẽ và âm nhạc,
lúc còn học đại học thường xuyên đi tham gia
triển lãm tranh, buổi hòa nhạc.
“Hì hì, bí mật!” Milan làm mặt xấu với Lâm Ngữ
Lam: “Thế nào, có hứng thú đi xem cùng không,
không phải cậu nói Trương Thác nhà cậu cũng rất
am hiểu âm nhạc à? Gó lẽ anh ta cảm thấy rất
hứng thú nhỉ.”
“Anh ấy?” Lâm Ngữ Lam theo bản năng nhìn qua
Trương Thác, trong lòng đã bắt đầu oán trách
mình, đều tại mình cứ thích sĩ diện, lúc học đại
học cứ nói với Milan sau này mình phải tìm một
nghệ thuật gia có cùng sở thích, nếu không chết
cũng không gả, đây chính là bịa đặt n
Milan, còn nói chồng mình tỉnh thông tất cả các
mặt trên lĩnh vực âm nhạc và hội họa.
“Đi chứ, tôi cũng rất muốn đi xem.” Trương Thác
gật đầu, trong đầu đang nghĩ, Pajif nào nhỉ, hình
như là học trò của Yev đúng không?
Lâm Ngữ Lam bất ngờ nhìn Trương Thác, đúng
lúc thấy anh nháy mắt ra hiệu với mình, còn lén lút
làm dấu ok, điều này khiến Lâm Ngữ Lam lại lần
nữa tỏ vẻ biết ơn, cô biết Trương Thác đã đồng ý

đề nghị này của mình thì lại phải lén bỏ ra rất
nhiều thời gian để tra cứu tài liệu.
Buổi hòa nhạc được tổ chức vào ngày mai, Lâm
Ngữ Lam dẫn Milan tới Tập đoàn Lâm Thị, Trương
Thác cũng ra khỏi biệt thự tới cô nhi viện.
Trương Thác mang dép lê của mình đi xe buýt tới
cô nhi viện, anh rất thích lên xe buýt ngồi ngắm
nhìn thành phố này, thành phố mà anh từng sống
cùng mẹ.
Từ biệt thự đến cô nhi viện phải đi qua hơn một
nửa thành phố Ngân Châu, giữa chừng còn phải
đổi một chiếc xe buýt khác trong thành phố,
Trương Thác thọc hai tay vào túi đứng trước trạm
xe buýt đợi chuyến xe tiếp theo.
Đột nhiên có một bàn tay:to võ vai trái anh từ phía
sau.
Trương Thác quay đầu nhìn qua, một người đàn
ông cao to, đầu trọc, có hình xăm đầy người mặc
áo ba lỗ màu trắng đang đứng sau lưng mình.
Trong quá trình anh quay đầu, trái phải anh cũng
đã bị năm tên cao to xăm mình bao vây, người
vốn đang đợi trước trạm xe buýt đều sợ hãi nhìn
sang bên này rồi đứng cách ra xa.
“Có chuyện gì à?” Trương Thác nhìn tên cao to
sau lưng mình, khẽ cau mày.
“Thằng ranh, mày chọc phải người không nên dây
vào rồi, đi với mấy anh đây một chuyến.” Gã đó
bóp mạnh bả vai Trương Thác, khi gã nói chuyện,
lại có hai tên cao to đi đến bắt Trương Thác đi về
một phía.
Người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì không
dám kêu một tiếng.
Mấy tên cao to cười gần, Trương Thác tỏ vẻ nghi
ngờ qua ánh mắt, những người này là ai phái tới?
Trịnh Sở kia? Hay là Vương Vỹ?
Bên cạnh trạm xe buýt có một hàng nhà trệt cũ kỹ,
bên trên viết chữ mở, nhìn thì rách nát, nhưng giá
trị lại cực kỳ xa xỉ.
Nơi này đã không có ai ở lại từ lâu, phía sau nhà
trệt có một con hẻm nhỏ, hoàn toàn không có ai
sẽ xuất hiện, cũng không có camera, rác rưởi chất
đống, còn chưa đi vào trong con hẻm mà Trương
Thác đã ngửi thấy mùi tanh phát ra từ bên trong.
Mấy tên cao to dẫn Trương Thác đến đây, đẩy
mạnh anh một cái.
“Thằng ranh, sau này sáng mắt lên, trên thế giới
này có rất nhiều người, nhưng mày không trêu vào
nổi đâu, đánh cho tao!” Tên đầu trọc vung tay,

mấy tên còn lại giơ tay muốn đấm lên mặt Trương
Thác, nhìn dáng vẻ cơ bắp gồ lên thế kia đã biết
hoàn toàn không có ý nể tình, rõ ràng là muốn
đánh người đến tàn phế.
Trương Thác nhìn dáng vẻ của mấy tên này, không
nhịn được bật cười, khẽ than một tiếng như đang
lẩm bẩm: “Tàn phế hết rồi sao.”
Trương Thác vừa dứt lời, một bóng đen xuất hiện
trong con hẻm, mấy tên cao to vung vẩy nắm đấm
về phía Trương Thác ngay cả bóng đen là cái gì
cũng chưa nhìn rõ đã cảm thấy trước mắt tối sầm,
sau đó hai tay đau nhức như bị xé rách, đầu óc
cũng nặng trịch rồi ngất đi.
Tổng cộng mười tên đàn ông cao to, chưa đến
mười giây đã nga hết xuống đất; từ đầu đến cuối
Trương Thác đều đứng tại chỗ, chưa từng nhúc
nhích.
“Đi điều tra xem là người của ai phái tới.” Trương
Thác lại lên tiếng, nhấc chân đi ra ngoài con hẻm.
Bóng đen kia im lặng không chút tiếng động,
giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Trương Thác vừa ra khỏi con hẻm đã nhìn thấy hai
chiếc xe cảnh sát hú còi xuất hiện trước mặt
mình.
Cửa ghế phụ của một chiếc xe cảnh sát mở ra,
một nữ cảnh sát để tóc ngán, mặc đồ cảnh sát,
đeo súng trên thất lưng bước xuống từ trên xe, cô
†a chỉ vào Trương Thác, vẻ mặt lạnh như băng, cất
giọng lanh lảnh ra lệnh: “Bắt anh ta lại cho tôi, dẫn
tất cả đi hết!”
Nhìn thấy cảnh sát, Trương Thác lộ ra vẻ mặt bất
đắc dĩ, xem ra hôm nay không thể đến cô nhi viện
rồi, anh âm thầm để tay ở sau lưng vẫy vẫy, sau
đó rất phối hợp để cảnh sát còng mình lại, lên xe
cảnh sát.
“Mang hết mấy người kia đi luôn.” Nữ cảnh sát
mặt lạnh như tiền chỉ sáu tên cao to nằm dưới
đất: “Nhốt lại hết, xét hỏi rõ ràng!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.