Con Rể Quyền Quý

Chương 227:






Trong xe, Tóc Đỏ dựa vào ghế ngồi nhìn Phó Đình đang quỳ ở sảnh qua cửa sổ, “Cứ tha cho anh ta dễ dàng như vậy?”
“Cứ như vậy đi, lão đại bây giờ ẳn danh giấu họ, chỉ cần trừng phạt một chút là được rồi.” Bạch Trì nói.
Bọn họ nói cái gì mà là trừng phạt một chút, cũng không có chút giả bộ nào.
Nếu như Phó Đình này là người thế giới ngầm, dám xúc phạm chủ nhân của đảo Quang Minh, còn dám xúc phạm Lâm Ngữ Lam, anh ta của bây giờ đã trở thành một xác chết.
Phiên bản dài của Rolls-Royce dần dần biến mắt.

Trương Thác và Lâm Ngữ Lam cũng chầm chậm trở về nhà.
Buổi tối uống rất nhiều rượu, Lâm Ngữ Lam cũng có chút say, trên mặt luôn ửng hồng, rất đáng yêu.
“Chồng ơi, đã nói rồi nha.
Đợi ngày mai em làm xong việc, chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng.” Lâm Ngữ Lam đứng trước cửa phòng ngủ cười với Trương Thác.
“Được.” Trương Thác gật đầu nhìn Lâm Ngữ Lam đi vào phòng ngủ.
“Vợ ơi, cái kia…” Trương Thác nhìn bóng lưng Lâm Ngữ Lam, xoa xoa tay.
“Ừm?”
“Mấy ngày nay càng ngày càng lạnh, ngủ một mình, buổi tối đều giật mình thức dậy.” Trương Thác than thở, bên cạnh có một cái nhiệt kế trong phòng, mặt trên ghi 31 độ C.
Đây tuyệt đối là nhiệt độ mà một người ngủ một mình cũng cảm thấy nóng.
Lâm Ngữ Lam đỏ mặt đóng cửa phòng ngủ một tiếng “bốp”, trong phòng truyền ra giọng phụ nữ: “Anh được lắm, anh còn chưa chính thức theo đuổi em đâu!”
“Theo đuổi?”
Trong ý thức của Trương Thác, hai chữ này chỉ ý nghĩa là đuổi giết kẻ địch, theo đuổi phụ nữ thì nói thật, Trương Thác không có kinh nghiệm.
Trở lại phòng của mình, Trương Thác lấy điện thoại gọi cho Bạch Trì, đầu tiên là hỏi Bạch Trì đã xử lý mọi việc đến đâu rồi, Phó Đình dám vũ nhục Lâm Ngữ Lam, Trương Thác bỏ qua cho anh ta được mới là điều lạ.
“Yên tâm đi lão đại, tên kia đang khóc lóc thảm thiết, ôm đầu hối hận đây.” Bạch Trì hồi đáp.
“Được rồi.” Trương Thác gật đầu: “Đúng rồi, tôi hỏi cậu chuyện này.”
“Chuyện gì thế lão đại2”
“Làm thế nào để theo đuổi con gái?”
“Theo đuổi.
..
con gái?” Giọng Bạch Trì nhuốm vẻ hoang mang.
Cách hai đầu điện thoại nhưng Trương Thác vẫn có thể tưởng tượng được vẻ mặt của tên Bạch Trì bây giờ như: thế nào.
“Bớt nói nhảm, mau nói đi.”
“Lão đại, chẳng nhẽ anh thật sự chưa bao giờ theo đuổi con gái à?”

Trương Thác hỏi lại một câu: “Hỏi vớ vẫn, từng theo đuổi rồi thì tôi còn hỏi cậu làm gì?”
Bạch Trì ngẫm lại thấy cũng đúng, lão đại nhà mình đi đến đâu đều là đối tượng được theo đuổi, trước kia có cô công chúa nào đấy của hoàng gia nước Pháp, với cả cô gái được xưng là tinh linh đọa nhân gian của hoàng gia Thụy Điển, còn thêm các người đẹp muôn hình muôn vẻ từ các gia tộc lớn nữa, đều theo đuổi lão đại hết, cô gái có thể để lão đại phải theo đuổi đúng là chưa từng thầy qua.
Trương Thác thấy Bạch Trì đầu bên kia im lặng mãi, hơi lo lắng nói: “Thằng nhóc cậu đang nghĩ gì thế, mau nói đi!”
Bạch Trì nghẹn nửa ngày mới phun ra được hai chữ: “Vung tiền!”
Trương Thác cách điện thoại giơ ngón tay cái với Bạch Trì, sau đó cúp máy luôn.
Anh đã nhìn ra, thằng nhóc này chẳng biết gì cả.
Cơ mà hai chữ vung tiền này cũng cho Trương Thác một lời nhắc nhở, Trương Thác nhận ra, hình như mình chưa tặng món quà nào cho Lâm Ngữ Lam.
Nghĩ đến đây, Trương Thác lại gọi điện thoại.
Sáng sớm hôm sau, vì không cần đi làm nên Lâm Ngữ Lam không dậy sớm, sắp đến mười giờ cô mới đi ra ngoài, nói với Trương Thác rằng mình muốn ra ngoài có chút việc bận, chờ làm xong sẽ liên lạc với Trương Thác, dặn Trương Thác chuẩn bị rồi hôm nay lên đường luôn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.