Chương 226:
Đúng lúc này, điện thoại di động của Phó Đình đổ chuông, đó là cuộc gọi của bố anh ta, Phó Đình trả lời điện thoại, câu nói đầu tiên của người bên kia khiến khuôn mặt Phó Đình trở nên khó coi.
“Con trai, ở nhà xảy ra chuyện, bên ngoài nói con chọc tức một nhân vật lớn. Cổ phiếu của công ty bị chèn ép. Tất cả cổ phiếu đều bị mua lại và quyên góp. Công ty phá sản.
Trong năm phút trôi qua, điện thoại của ba bị ngân hàng gọi liên tục, vừa lúc báo tin cho con, tìm chỗ trốn đi, món nợ này, kiếp này chúng ta không trả hét được.”
Phó Đình sắc mặt đờ đẫn, điện thoại tự nhiên rơi xuống đất, màn hình vỡ tan tành.
Nếu nói những gì Feinberg nói vừa rồi khiến Phó Đình nghỉ ngờ, thì cú điện thoại này khiến Phó Đình không cách nào không tin gia đình anh ta thật sự phá sản, bởi vì những người trước mặt này, tất cả đều ăn mặc đặc biệt kỳ lạ khác người.
“Chồng ơi, có chuyện gì vậy?” Chu Tử Du có chút say nên không nhận ra chuyện gì đang xảy ra: “Mau đặt phòng đi chồng ơi.”
“Tránh ral” Phó Đình đẩy Chu Tử Du ra, lúc này lửa giận của anh ta đều trút hết vào người Chu Tử Du, nếu người phụ nữ này không nhờ vả anh ta thì sao có thể xảy ra chuyện như vậy hôm nay! Là cô ta! Cô ta đã hại cả đời anh ta I Chu Tử Du đang có chút say liền trở nên tỉnh táo vì động tác của Phó Đình: “Chồng à, có chuyện gì vậy?”
*Có chuyện gì vậy??” Phó Đình thở hổn hẻn: “Tiện nhân, tôi đánh chết cô!”
Phó Đình giận dữ hét lên, tát vào mặt Chu Tử Du.
Chu Tử Du đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của chồng: “Chồng ơi, rốt cuộc là sao vậy!”
“Là sao?? Cô còn có mặt mũi hỏi tôi là sao vậy à!” Phó Đình đá mạnh vào bụng Chu Tử Du, sau đó đá Chu Tử Du ngã xuống đất: “Nếu không phải tại cô thì ông đây sao lại chọc phải mấy nhân vật lớn kia hả?”
Phó Đình hét vào mặt Chu Tử Du.
“Nếu không phải tại tiện nhân như cô, làm sao tôi có thể gặp phải chuyện như vậy? Đồ đê tiện! Đồ đê tiện!” Phó Đình liên tục vung tay tát vào mặt Chu Tử Du.
Sau vài cái tát, Phó Đình cuối cùng cũng trút được cơn tức giận trong lòng, nỗi căm phẫn lặp đi lặp lại tràn ngập trong lòng, nghĩ đến những gì cha mình vừa nói qua điện thoại, anh ta phải vội vàng trốn đi, anh ta sợ chết khiếp.
Phó Đình không thể chấp nhận sự tương phản này, từ một người thiếu gia biến thành một con chuột chạy qua đường.
Nhìn Feinberg và Vị Lai, Phó Đình khuyu gối quỳ xuống tại chỗ.
“Các vị, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi cũng là bị người phụ nữ này mê hoặc!”
“Chậc chậc chậc chậc.” Feinberg lắc đầu: “Tôi nhớ lúc nãy có người nói rằng nếu anh ta mỗi ngày cơm canh đạm bạc, anh ta thà chết. Tôi thực sự không biết anh ta có làm được không. Tôi rất muốn xem.”
“Không! Đại gia ơi, tôi sai rồi! Tôi sai rồi!” Giọng Phó Đình như đang khóc, cảm giác như từ thiên đường rơi xuống địa ngục này gần như khiến anh ta tan nát: “Tha lỗi cho tôi một lần, làm ơn, tha cho tôi đi mà!”
“Haha.” Feinberg chế nhạo: “Đền liếm đề giày của tôi đi.”
Phó Đình sững sờ, rồi như thể đã ra quyết định, anh ta quỳ xuống bò về phía Feinberg.
*Cút đi!” Khi Phó Đình bò đến trước mặt Feinberg, liền bị Feinberg đá văng ra xa, “Cái loại như anh, xứng được liếm đế giày của tôi sao?”
“Không xứng, không xứng!” Phó Đình liên tục lắc đầu, xua tay tự tát vô mặt: “Tôi xin lỗi, xin lỗi.”
“Ha ha.” Feinberg chế nhạo, sau đó quay người bước ra ngoài.
Vị Lai mỉm cười, đi ra theo.
Đang quỳ gối ở đó, Phó Đình tận mắt chứng kiến Feinberg và Vị Lai bước lên một chiếc Rolls-Royce dài. Biển số xe năm số liên tiếp khiến gương mặt anh ta đầy sợ hãi.
Chương 227:
Trong xe, Tóc Đỏ dựa vào ghế ngồi nhìn Phó Đình đang quỳ ở sảnh qua cửa sổ, “Cứ tha cho anh ta dễ dàng như vậy?”
“Cứ như vậy đi, lão đại bây giờ ẳn danh giấu họ, chỉ cần trừng phạt một chút là được rồi.” Bạch Trì nói.
Bọn họ nói cái gì mà là trừng phạt một chút, cũng không có chút giả bộ nào. Nếu như Phó Đình này là người thế giới ngầm, dám xúc phạm chủ nhân của đảo Quang Minh, còn dám xúc phạm Lâm Ngữ Lam, anh ta của bây giờ đã trở thành một xác chết.
Phiên bản dài của Rolls-Royce dần dần biến mắt.
Trương Thác và Lâm Ngữ Lam cũng chầm chậm trở về nhà.
Buổi tối uống rất nhiều rượu, Lâm Ngữ Lam cũng có chút say, trên mặt luôn ửng hồng, rất đáng yêu.
“Chồng ơi, đã nói rồi nha. Đợi ngày mai em làm xong việc, chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng.” Lâm Ngữ Lam đứng trước cửa phòng ngủ cười với Trương Thác.
“Được.” Trương Thác gật đầu nhìn Lâm Ngữ Lam đi vào phòng ngủ.
“Vợ ơi, cái kia…” Trương Thác nhìn bóng lưng Lâm Ngữ Lam, xoa xoa tay.
“Ừm?”
“Mấy ngày nay càng ngày càng lạnh, ngủ một mình, buổi tối đều giật mình thức dậy.” Trương Thác than thở, bên cạnh có một cái nhiệt kế trong phòng, mặt trên ghi 31 độ C. Đây tuyệt đối là nhiệt độ mà một người ngủ một mình cũng cảm thấy nóng.
Lâm Ngữ Lam đỏ mặt đóng cửa phòng ngủ một tiếng “bốp”, trong phòng truyền ra giọng phụ nữ: “Anh được lắm, anh còn chưa chính thức theo đuổi em đâu!”
“Theo đuổi?”
Trong ý thức của Trương Thác, hai chữ này chỉ ý nghĩa là đuổi giết kẻ địch, theo đuổi phụ nữ thì nói thật, Trương Thác không có kinh nghiệm.
Trở lại phòng của mình, Trương Thác lấy điện thoại gọi cho Bạch Trì, đầu tiên là hỏi Bạch Trì đã xử lý mọi việc đến đâu rồi, Phó Đình dám vũ nhục Lâm Ngữ Lam, Trương Thác bỏ qua cho anh ta được mới là điều lạ.
“Yên tâm đi lão đại, tên kia đang khóc lóc thảm thiết, ôm đầu hối hận đây.” Bạch Trì hồi đáp.
“Được rồi.” Trương Thác gật đầu: “Đúng rồi, tôi hỏi cậu chuyện này.”
“Chuyện gì thế lão đại2”
“Làm thế nào để theo đuổi con gái?”
“Theo đuổi. .. con gái?” Giọng Bạch Trì nhuốm vẻ hoang mang.
Cách hai đầu điện thoại nhưng Trương Thác vẫn có thể tưởng tượng được vẻ mặt của tên Bạch Trì bây giờ như: thế nào.
“Bớt nói nhảm, mau nói đi.”
“Lão đại, chẳng nhẽ anh thật sự chưa bao giờ theo đuổi con gái à?”
Trương Thác hỏi lại một câu: “Hỏi vớ vẫn, từng theo đuổi rồi thì tôi còn hỏi cậu làm gì?”
Bạch Trì ngẫm lại thấy cũng đúng, lão đại nhà mình đi đến đâu đều là đối tượng được theo đuổi, trước kia có cô công chúa nào đấy của hoàng gia nước Pháp, với cả cô gái được xưng là tinh linh đọa nhân gian của hoàng gia Thụy Điển, còn thêm các người đẹp muôn hình muôn vẻ từ các gia tộc lớn nữa, đều theo đuổi lão đại hết, cô gái có thể để lão đại phải theo đuổi đúng là chưa từng thầy qua.
Trương Thác thấy Bạch Trì đầu bên kia im lặng mãi, hơi lo lắng nói: “Thằng nhóc cậu đang nghĩ gì thế, mau nói đi!”
Bạch Trì nghẹn nửa ngày mới phun ra được hai chữ: “Vung tiền!”
Trương Thác cách điện thoại giơ ngón tay cái với Bạch Trì, sau đó cúp máy luôn. Anh đã nhìn ra, thằng nhóc này chẳng biết gì cả.
Cơ mà hai chữ vung tiền này cũng cho Trương Thác một lời nhắc nhở, Trương Thác nhận ra, hình như mình chưa tặng món quà nào cho Lâm Ngữ Lam.
Nghĩ đến đây, Trương Thác lại gọi điện thoại.
Sáng sớm hôm sau, vì không cần đi làm nên Lâm Ngữ Lam không dậy sớm, sắp đến mười giờ cô mới đi ra ngoài, nói với Trương Thác rằng mình muốn ra ngoài có chút việc bận, chờ làm xong sẽ liên lạc với Trương Thác, dặn Trương Thác chuẩn bị rồi hôm nay lên đường luôn.
Chương 228:
Đêm qua trên đường về nhà hai người đã thương lượng xong nên đi chơi thê nào, du lịch tự túc, lái xe đên đâu tính đến đó, nơi nào có phong cảnh tốt thì dừng chân.
Chờ Lâm Ngữ Lam ra ngoài, Trương Thác như một người đàn ông nội chợ mà chuẩn bị dạo một vòng siêu thị để mua chút đồ cần thiết khi đi trên đường. Trương Thác biết rất rõ phải mua cái gì, bèn đi đến trung tâm thương mại lớn nhất Ngân Châu.
Trương Thác vòng vòng nửa tiếng thì đột nhiên phát hiện, ở lối vào trung tâm thương mại có tiếng ồn ào náo động.
Trương Thác tò mò lại gần, còn chưa kịp thấy chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe tháy tiếng chửi ầm ÿ.
“Tôi cho cô biết, nều hôm nay còn không trả tiền, cô đừng nghĩ đi! Chạy xem! Cô thử chạy xem nào!”
“Có phải là coi chúng tôi làm từ thiện không, tiền của chúng tôi mà cô nói không trả thì không trả?”
m thanh mắng chửi khiến người vây xem cũng nhao nhao lên tiếng.
“Hày, một cô gái trông xinh đẹp thế này, sao lại nợ tiền không trả chứ?”
“Đúng đấy, con người hiện nay đúng là biết người biết mặt không biết lòng, nghe nói cô gái này nợ người ta mười vạn đấy!”
“Những mười vạn! Nợ kiểu gì thế? Hay là đi vay nặng lãi?”
“Chắc chắn là thé rồi, nếu không thì sao lại nợ nhiều như vậy được? Bị người ta ép trả tiền à? Con người hiện nay đúng là, quá hám giàu, kiếm không được nhiều tiền mà còn muốn tiêu nhiều.”
Trương Thác lại gần lơ đãng liếc qua, biến sắc.
Anh nhìn thấy có một cô gái đứng trong đám người đang bị bốn tên cao to ép trong góc, mà cô gái kia chính là Thu VũI Mười vạn? Trả tiền? Chuyện gì đang xảy ra?
Với sự hiểu biết của Trương Thác về Thu Vũ, cô không thể nào đi vay nặng lãi, nói nữa, mười vạn không đến mức Thu Vũ trả không nồi, phần tiền thưởng hai mươi lăm vạn của Lâm thị mới phát được máy ngày mà?
“Nào, nhường đường một chút!” Trương Thác chen vào trong đám người, đi thẳng đến trước mặt đám to cao: “Chuyện gì xảy ra?”
Bốn tên to cao nhìn Trương Thác: “Thằng nhóc, không phải chuyện của mày, tránh sang một bên!”
“Không hỏi máy người!” Trương Thác không kiên nhẫn liếc đối phương, xoay người nhìn Thu Vũ: “Cô nhóc, chuyện gì xảy ra thế?”
“Anh… Anh Trương?” Thu Vũ hiển nhiên không ngờ sẽ gặp Trương Thác ở đây, cô cúi thấp đầu, không dám nhìn Trương Thác.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Trương Thác nhíu mày: “Em thật sự nợ tiền của bọn họ?”
Thu Vũ nhẹ nhàng gật đâu, nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
“Thằng nhóc, đã nói không phải chuyện của mày, còn cản ông đây đòi tiền, có tin ông đánh cả mày không!”
“Người đẹp, muốn chậm hai ngày nữa cũng được, xem dáng người cô cũng không tệ, chơi với các anh đây một tý là được, thế nào?” Một người nhìn Thu Vũ bằng ánh mắt hạ lưu.
“Thằng nhóc, cút đi!” Một người nắm bả vai Trương Thác định đẩy Trương Thác ra.
Trương Thác trở tay nắm cánh tay đối phương, nhẹ nhàng vặn khiến đối phương đau đến thét ầm lên.
“Đau! Đau! Nhẹ thôi, nhẹ thôi!”
Trương Thác hừ lạnh, đẩy đối phương ra: “Đòi tiền thì đòi cho tử tế, còn dám bẩn mồm bản miệng thì tao sẽ xé cái miệng bẩn tưởi của mày! Mười vạn đúng không? Đưa tài khoản đây, tao chuyển luôn!”
Nghe thấy Trương Thác nói sẽ trả tiền, mấy tên to cao liếc nhau bất ngờ.
“Ôi, anh hùng cứu người đẹp hả? Đây, tài khoản này, trả đi.” Một tên to cao tìm ra một ảnh chụp thẻ ngân hàng trong điện thoại ra, đồng thời lấy ra một tờ phiếu nợ: “Phiếu nợ ngay ở đây, trả tiền thì lấy phiếu nợ đi.”
Trương Thác nhìn đồ trên tay tên cao to, hỏi Thu Vũ: “Cô nhóc, là cái này phải không.”
“Vâng.” Giọng Thu Vũ vẫn như muỗi kêu, gật đầu nhẹ.
Thu Vũ xác định xong, Trương Thác không nói hai lời chuyển thẳng mười vạn, đồng thời lấy phiếu nợ từ trong tay tên cao to, xé nát luôn tại chỗ.
Không cần biết vì sao Thu Vũ lại nợ mười vạn mà không trả được, Trương Thác đều có thể vì biểu hiện của Thu Vũ lúc ký hợp đồng mà giúp cô một lần.
Chờ xác nhận là đã nhận được tiền, tên to cao kia gật đầu hài lòng: “Được lắm, nhớ này, hai ngày sau còn mười vạn nữa, thằng nhóc, hi vọng này còn có thể giúp cô ta trả lại!
Chương 229:
Vì một con đàn bà mà tốn hai mươi vạn, chặc chặc, không biết có đáng giá hay không!”
Tên to cao nói xong, dẫn theo người đi mắt.
Trương Thác nhíu lại chặt mày: “Nhóc, cuối cùng thì có chuyện gì xảy ra thế.”
Anh quay người nhìn Thu Vũ, phát hiện cô nhóc đã đỏ ngầu mắt, không lên tiếng gì nhưng nước đã chảy xuống không kìm được.
Trương Thác lấy khăn giấy giúp Thu Vũ lau nước mắt: *Được rồi, đừng khóc, có chuyện gì thì nói cho anh, làm sao mà em lại nợ nhiều tiền như vậy?”
Thu Vũ đưa tay lau nước mắt, nức nở nói: “Anh Trương. .. anh Trương. .. Cám ơn anh. .. số tiền này…
em… em nhát định sẽ trả anh.”
“Trả tiền nói sau, sao em lại nợ tiền? Công ty vừa mới đưa hai mươi lăm vạn tiền thưởng cơ mà?”
Thu Vũ chật vật phun ra hai chữ: “Cha em.”
Trong một quán cà phê cách trung tâm thương mại Tổng hợp không xa, hai người Trương Thác và Thu Vũ, mỗi người tự gọi cho mình một tách cà phê rẻ nhát, ngồi đối mặt với nhau trên một chiếc bàn tròn loại nhỏ.
Trương Thác nghe tất cả những chuyện mà Thu Vũ kẻ, lông mày có chút nhíu lên.
Thu Vũ là một người có gia đình đơn thân, cha của cô nghiện cờ bạc thành thói, mẹ cô từ mấy năm trước đã đi theo người ta rồi, máy năm nay, cha của Thu Vũ thua mắt đi căn nhà của gia đình đã không nói rồi, đẳng này còn mượn nợ bên ngoài đến máy trăm nghìn tệ.
Sau khi Thu Vũ nhận được 250.000 tiền thưởng đến tay, chuyện đầu tiên chính là giúp cha trả món nợ cờ bạc, nhưng 250.000 tệ so với số tiền mà cha của Thu Vũ nợ.
mà nói, thì còn xa lắm mới đủ.
Bản thân cha của Thu Vũ đang trong tình trạng nợ nần chồng chát, vậy mà còn lấy việc con gái mình làm việc ở Lâm Thị để làm bảo đảm rồi mượn nợ hơn cả trăm nghìn tệ, người đòi nợ không đòi lại được só tiền đó từ cha của Thu Vũ, thì sẽ đặt mục tiêu lên người Thu Vũ, và cũng đã xảy ra cảnh mà Trương Thác nhìn thấy ngày hôm nay.
Thu Vũ nói với Trương Thác, cô đã trốn những người này rất lâu rồi.
“Anh Trương, thực ra có chuyện này, em vẫn luôn muốn hỏi anh, chỉ là không biết có nên nói hay không thôi.” Thu Vũ nâng tách cà phê lên, nhấp một ngụm nhỏ, ngữ khí tỏ ra rất sợ sệt.
“Em nói đi.”
“Chính là chiếc xe đó, em muốn bán đi…nhưng đó là món quà của ngài u Nhân tặng cho em, em không biết có nên bán hay không.” Có một sự không chắc chắn trong ánh mắt của Thu Vũ.
Trương Thác nghe được lời này, thì thở dài: “Nha đầu, anh thật không biết nên nói thế nào với em nữa, chiếc xe đó nếu u Nhân đã tặng cho em rồi, thì nó hoàn toàn thuộc.
về em, em muốn bán muốn tặng cho ai, đều là tự do của em.
Trương Thác lắc đầu, có chút bất lực, nha đầu Thu Vũ này, tâm địa có hơi quá đơn thuần và lương thiện rồi, xã hội như hiện giờ, nếu đổi lại là người khác, đã lấy được chiếc xe gần hai triệu tệ, cái đuôi sớm đã vênh lên trời, hận không thể để cho toàn thế giới đều biết được bản thân có chiếc xe xịn rồi.
“Thế ạ.” Thu Vũ đặt tách cà phê xuống: “Anh Trương, vậy em định sẽ bán xe, bây giờ em chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi, lái chiếc xe hai triệu tệ, thật sự không hợp chút nào, sau khi bán xe, em cũng có thể trả hết nợ cho cha của em, mở cho ông ấy một cửa hàng nhỏ, ngày tháng sau này cũng sẽ ổn định, nhưng em không biết là nên đi đâu để bán, anh có thể giúp em được không?”
“Được.” Trương Thác không hề có chút do dự gật đầu.
Anh cũng không nói với Thu Vũ những câu như để anh trả tiền cho em, mỗi người đều có mỗi cách sống riêng, Trương Thác không muốn dùng cách bó thí để giúp đỡ cho Thu Vũ, anh cũng không cho răng Thu Vũ sẽ nhận sự bố thí của mình.
Sau khi nhận được sự câu trả lời chắc chắn của Trương Thác, Thu Vũ tỏ ra rất vui vẻ, sau khi đã đưa ra quyết định này, tất cả mọi khó khăn đều được giải quyết một cách rõ ràng trước mặt Thu Vũ.
Còn về phần phải làm thế nào để có thể bán được chiếc xe secondhand, Trương Thác cũng không phải là hiểu quá rõ, anh gọi điện thoại cho Bạch Trì, Bạch Trì rất có hứng thú với xe xịn, bản thân rảnh rỗi không có gì để làm cũng sẽ làm một số thứ trong lĩnh vực này, sau khi Trương Thác nói ra loại xe, Bạch Trì ngỏ lời, rằng anh ấy có thể mua lại chiếc xe này với giá thấp hơn 20% so với giá thị trường.
Đối với một chiếc xe xịn secondhand mà nói, thì giá thấp hơn 20% giá trị trường, cũng coi như giá cả rất hợp lý phải chăng rồi.
Suy cho cùng người có thể mua nổi loại xe xịn này, hầu như cũng không để tâm đến một hai trăm nghìn, cái mà bọn họ muốn là thể diện, bọn họ thà bỏ ra thêm một hai trăm nghìn, để mua một chiếc xe mới toang, cũng sẽ không lựa chọn hàng secondhand giá rẻ.
Khi biết được chiếc xe của mình có thể bán được một triệu năm trăm nghìn tệ, Thu Vũ tỏ ra cực kỳ vui vẻ, điều này đối với cô mà nói, là một bước lên mây.
Chương 230:
Thu Vũ đưa Trương Thác, đi đến nơi mà mình sống.
Mãi khi đến nơi Trương Thác mới biết được, nơi mà Thu Vũ sống , hóa ra lại đổ nát như vậy, giống y hệt với khu sống bằng lều mà bản thân sống lúc nhỏ.
Đó là một tòa tháp hoàn toàn bị cô lập, lớp tường của tòa nhà đều đã bị bong tróc, tòa nhà tổng cộng có 6 tầng, lối đi hành lang của tòa nhà rất hẹp, toàn bộ rác thải chất đống ở trước lối đi của hành lang, bốc ra mùi cực kỳ hôi thối.
Trương Thác quan sát thấy những người sống ở đây, trên gương mặt mỗi người đều mang theo sự mệt mỏi, thần sắc vội vã, trên gương mặt thiếu sức sống không lộ ra tia hy vọng gì vì phải bôn ba kiếm sống.
Điều này khiến cho Trương Thác phải thở dài, anh hiểu rất rõ cảm giác như thế này, anh của trước đây cũng là như thế, chuyện mỗi ngày phải nghĩ không phải là kiếm tiền để đi đâu chơi, không phải nghĩ rằng mua quần áo mới gì cả, mà chỉ nghĩ rằng, phải làm sao để có thể ăn một bữa cơm cho no.
Trong tòa nhà dạng tháp có bốn căn phòng đơn, căn phòng mà Thu Vũ ở là căn phòng đơn thứ 3 ở lầu 4.
Lối đi hành lang rất hẹp, thảm trên sàn phủ đầy bụi bặm, vốn không có người quét dọn, cửa phòng của nhà Thu Vũ cũng là loại cửa chống trộm màu xanh lam có lưới cũ kỹ, loại có thể chọc xuyên qua cửa lưới đưa tay vào mở cửa.
Sau khi Thu Vũ mở cửa, thì liền mời Trương Thác vào nhà.
Trương Thác liếc mắt nhìn một cái, nhà của Thu Vũ rất nhỏ, cũng tầm hơn 40 mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách, nội thất trong nhà cũng rất cũ kỹ, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp.
“Anh Trương, đồ vật có hơi cũ, anh đừng để ý nha.” Thu Vũ ngại ngùng nói một tiếng.
Trương Thác xua tay, căn nhà thế này, đã nhiều năm vậy rồi anh chưa từng gặp lại, lúc nhỏ bản thân anh và mẹ anh chính là sống trong căn nhà như thế này, chỉ có điều lúc đó, anh và mẹ anh chỉ có mỗi một gian phòng ngủ be bé, thậm chí là muồn dùng nhà vệ sinh cũng phải nhìn sắc mặt của những khách thuê khác.
Chìa khóa xe của Thu Vũ cũng không mang theo bên mình, mà đặt ở trong nhà, chiếc xe đó của cô gần như cũng không biết lái thế nào, đối với điều kiện của Thu Vũ mà nói, thì đổ xăng thôi cũng đã đổ không nỗi rồi.
Thu Vũ chạy vào trong phòng ngủ của mình, tìm tầm hơn 10 phút cũng không tìm thấy chìa khóa xe.
“Kỳ lạ?” Đôi mày lá liễu của cô chau lên, nhìn quanh nhà một lần, thì đột nhiên kêu lên đầy kinh hoảng: “Thôi chết rồi!”
“Sao thế?” Trương Thác nghỉ hoặc.
“Anh Trương, anh đợi em một chút nhé.” Thu Vũ la lên một tiếng, còn chưa kịp giải thích với Trương Thác, thì cô đã chạy xuống dưới lầu.
Trương Thác đi theo phía sau Thu Vũ, cùng với Thu Vũ đi đến một bãi đậu xe lộ thiên cách tòa nhà dạng tháp này hơn 300 mét.
Trong phút chốc khi Thu Vũ đến bãi đậu xe này, gương mặt nhỏ của cô bỗng trắng bệch, miệng lầm bẩm: “Tiêu rồi…xe…bị cha em lấy đi rồi.”
Trương Thác thấy dáng vẻ sắp khóc này của Thu Vũ, liền bước lên an ủi: “Đừng lo, đã xảy ra chuyện gì, nói anh nghe.”
“Anh Trương, chiếc xe chắc chắn lại bị cha em lấy đi để cờ bạc nữa rồi, ông ấy trước đây vẫn luôn muốn có được chiếc xe này, nhưng em không cho ông ấy, néu như bị ông ấy lấy đi, thì tắt cả coi như xong!” Trái tim của Thu Vũ hết sức hoảng loạn, vừa mới nhìn thấy được một tia hy vọng của cuộc sống, thì lại bị phá hủy rồi.
“Được rồi, em trước tiên hết đừng sót ruột.” Trương Thác nắm lấy đôi vai của Thu Vũ: “Em có biết, bình thường cha của em hay đến sòng bạc nào chơi không?”
Thu Vũ gật đầu: “Ừm, biết ạ.”
“Được, hai người chúng ta qua đó trước, chắc là còn đến kịp đấy.”
Trương Thác vẫy tay bắt taxi, khi Thu Vũ lên xe nói ra 3 từ Tuý Tiên Lầu, Trương Thác gần như đã hiểu ra.
Sòng bạc ở tầng cao nhất của Tuý Tiên Lầu là do Chu gia mở, loại sòng bạc này Trương Thác đã từng thấy qua quá nhiều rồi, những con bạc ở trong đó toàn bộ đều là cao thủ, muốn thắng được tiền ở trong sòng bạc này, quả thật là chuyện viễn vông.
Khi chiếc taxi đi đến Tuý Tiên Lầu, hai người Trương Thác và Thu Vũ vừa nhìn thì đã thấy được chiếc xe Maserati đó đậu ở trước cửa Tuý Tiên Lầu.
Mặc dù Thu Vũ biết rằng cha cô ấy đang chơi ở đây, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy đến đây, mọi thứ đều có vẻ xa lạ và sợ sệt.
Trương Thác thì ngược lại, đưa Thu Vũ lên tầng cao nhất của Tiên Vị lầu một cách quen thuộc, bàn đánh bạc sang trọng, người đánh bạc đủ kiểu, cả phòng ồn ào khiến Thu Vũ có chút sợ hãi, chỉ núp sau lưng Trương Thác, cô ấy mới có thể cảm thấy yên tâm
Chương 231:
“Nhìn xem, người nào là cha em?”
Ánh mắt Thu Vũ liếc nhìn xung quanh tất cả các bàn chơi bài, sau đó lắc đầu: “Không thấy.”
“Không nhìn thấy à?” Trương Thác kinh ngạc, vừa rồi anh và Thu Vũ đã nhìn thấy chiếc xe đó ở dưới tầng rồi.
*Ở đó!” Thu Vũ đột nhiên kêu lên, vươn tay ra.
Trương Thác nhìn theo hướng ngón tay của Thu Vũ chỉ, nhìn thấy một người đàn ông trung niên với khuôn mặt từng trải, đang ngồi trên một ghế sô pha, trò chuyện gì đó với một người đàn ông trẻ tuổi.
“Mông ca, chúng ta không phải đã nói xong chuyện này rồi sao. Chiếc xe này anh sẽ thu với giá 200.000 tệ, sao bây giờ chỉ còn 50.000 tệ?” Thu Hoa nói với người thanh niên trước mặt với vẻ nịnh nọt.
Người thanh niên liếc mắt một cái, châm một điều thuốc cho mình, phun nhả khói: “Ông già, chiếc xe này, ông không đưa cho tôi bất cứ thủ tục gì ngoại trừ chiếc xe, dựa vào đâu mà bảo tôi thu mua giá 200.000 tệ? Để tôi nói cho ông hay, năm mươi ngàn là giá nhân từ rồi. Nếu ông không muốn bán thì thôi, xem ai thích thì mang đi.”
“Mông ca, đừng.” Thu Hoa xoa xoa tay: “Không được, anh có thể tăng thêm được không? Một trăm ngàn cũng được, đợi tôi thu lại gốc, lại cho anh thêm chút khoản có lợi.”
“Mẹ kiếp!” Mông ca trực tiếp búng tàn thuốc trong tay lên người Thu Hoa: “Tôi nói năm vạn là năm vạn, ông già này sao nhiều lời vậy?”
Bị tàn thuốc rơi vào người, Thu Hoa cũng không hề tức giận, vẫn mang nụ cười xu nịnh: “Mông ca, đừng tức giận, chỉ là năm mươi vạn… quả thực hơi ít.”
“Chê ít? Chê ít thì đừng bán nữa!” Mông ca nhìn như thể muốn ăn chắc ông ta vậy.
“Được, vậy không bán nữa, vị đại ca này, đi từ từ, không tiễn.” Trương Thác cùng Thu Vũ từ một bên đi tới.
Giọng nói của Trương Thác ngay lập tức thu hút sự chú ý của hai người đang đàm phán.
Khi Thu Hoa nhìn thấy Thu Vũ, sắc mặt thay đổi, trên mặt đầy vẻ lúng túng, nói: “Tiểu Vũ à, sao con lại tới đây.”
“Cha!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Vũ tràn đầy tức giận: “Nếu con không tới, có phải cha thật sự bán xe của con đi không!”
Thu Hoa nói xong, lại cười lấy lòng với Mông ca: “Mông ca, tiểu nha đầu không hiểu chuyện, đừng để bụng.”
“Hừ!” Đôi mắt Mông ca không ngừng nhìn đánh giá trên người Thu Vũ, trong mắt toát ra vẻ chiếm hữu mạnh mẽ: “Ông già, đây là con gái của ông à? Sao lại có một cô con gái xinh đẹp như vậy mà còn giấu đi? Thế này đi, để con gái ông tới nói chuyện với tôi, tôi sẽ thêm 50.000 tệ cho ông.”
Vừa nghe lời này, Thu Hoa vốn đang cười xu nịnh, liên tục xua tay: “Không được đâu Mông ca, thế này là không được, tiểu nha đầu nhà tôi còn nhỏ, năm mươi nghìn thì năm mươi nghìn.”
“Không, chúng ta không bán nữa!” Thu Vũ kéo mạnh cánh tay Thu Hoa, nói nhỏ vào tai Thu Hoa: “Chaa, anh Trương đã tìm được người mua cho con rồi, có thể bán với giá 1,5 triệu!”
“Cái gì!” Con số này khiến Thu Hoa trợn tròn mắt, trong mắt mang vẻ khó tin!
1,5 triệu! Bản thân ông không nghe nhằm chưa! Mông ca nói chiếc xe này nhiều nhất chỉ có thể đưa ông 200.000 tệ, đấy còn là giá hữu nghị! Giờ lại có thể bán 1,5 triệu?
Khoảng cách này cũng quá lớn rồi!
Chương 232:
Mặc dù Thu Hoa nghiện cờ bạc thành tính, lại không hiểu về ô tô, nhưng đầu óc không ngốc, lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra, ông ta vẫy tay với Mông ca: “Mông ca, thực sự xin lỗi, chiếc xe này là của con gái tôi. Nếu nó không để tôi bán, tôi thực sự không thể bán được.”
Thu Hoa nói xong, kéo Thu Vũ, định rời khỏi sòng bạc.
Mông ca thấy Thu Hoa nói không bán thì không vui ngay tại chỗ, nói thật là anh ta còn tìm được bên mua rồi, hôm nay lấy xe, đổi tay là có một khoản tiền lớn. Con vịt nấu chín này còn có thể để bay mắt sao?
“Không bán? Ông nói không bán là không bán sao? Lão tử đã đem tiền tới rồi, ông già, mẹ nó, ông giỡn với lão tử à!”
Mông ca hét lên một tiếng.
Thu Hoa vô thức co rụt đầu lại, nặn ra một nụ cười: “Mông ca, chuyện mua bán này không phải là chuyện đôi bên mua bán sao? Bên tôi không bán cũng không được sao?”
“Không!” Mông ca đập tay xuống bàn.
Cùng với động tác này của Mông ca, xung quanh lập tức có hơn một chục thanh niên xã hội vây quanh, tất cả đều nhìn chằm chằm vào hai cha con Thu Hoa không máy thiện cảm.
Thu Hoa nhìn tình hình này, sợ hãi co rút cả người lại, vâng vâng dạ dạ nói: “Mông… Mông ca… chiếc xe này…
chiếc xe này không phải của tôi, nó là… của con gái tôi.”
“Vậy để con gái ông ở lại, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy!”
Mông ca nhìn chằm chằm Thu Vũ: “Người đẹp, qua đây, anh nói chuyện với em?”
Trương Thác bước đến trước người Thu Vũ, chặn tầm nhìn của Mông ca, anh mở miệng nói với Mông ca: “Người anh em, anh làm thế này, có phải là hơi không quy củ không?”
“Mẹ mày, lại là thứ gì đây?” Mông ca khó chịu nhìn Trương Thác: “Ở đây, lão tử chính là quy củ chết tiệt đó! Chỗ này không có chuyện của cậu, cút đi cho lão tử!”
“Ha.” Trương Thác khẽ cười, lắc đầu, con người bây giờ đều kiêu ngạo như thế, anh phát hiện càng là người kém hiểu biết thì càng kiêu ngạo, ngay cả những đại ca có nhiều tay mắt ở sòng bạc Áo Thành, cũng không dám nói rằng bản thân chính là quy tắc.
Thu Hoa kéo tà áo Trương Thác nói khẽ: “Tiểu huynh đệ, cậu không thể chọc vào họ. Bọn họ liều mạng đánh người đấy!”
Thu Vũ nhìn những người xung quanh mình, cũng vô cùng sợ hãi, cô đã bao giờ nhìn thấy trận diện thế này, những nhân viên cũ trong công ty bắt nạt cô cũng không dám nói, huống chỉ là những người này.
“Anh Trương, chúng ta báo… báo cảnh sát không?”
“Báo cảnh sát? Ai dám?” Mông ca lấy một cây côn từ thắt lưng ra: “Mẹ nhà mày cứ đi hỏi thăm xem, đây là chỗ của nhà họ Chu, cậu gọi cảnh sát?”
Trương Thác cười: “Thế sao? Nhà họ Chu có thể coi thường pháp luật sao?”
Mông ca chửi bới lung tung: “Chết tiệt, nhà họ Chu chúng tôi chính là luật!”
“Anh có thể đại diện cho nhà họ Chu sao?” Trương Thác hỏi.
“Buồn cười, Mông ca ở đây trong thị trấn, cậu hỏi anh ấy liệu có thể đại diện cho gia đình Chu không? Tiểu tử, cậu là cái thá gì?” Một người tiểu đệ của Mông ca nói.
Trương Thác liếc nhìn đám thanh niên xã hội này, hài lòng gật đầu: “Được, có thể làm đại diện là tốt rồi. Hôm nay nếu Chu Tự không cho tôi một lời giải thích, nhà họ Chu cũng không cần tồn tại.”
Nhà họ Chu mấy người thật sự điên rồi Trương Thác vừa nói xong lập tức tung một cú đá về phía Mông ca.
Cú đá này của Trương Thác khiến Mông ca chưa kịp phản ứng thì đã bị đá bay ngược ra ngoài.
Đám thanh niên lêu lổng xung quanh Trương Thác ai cũng không ngờ Trương Thác vừa nói xong đã ra tay, mãi cho đến khi Mông ca ngã xuống đất và la hét thì họ mới định thần lại.
“Mẹ nó, con mẹ nó còn dám ra tay, giết chết anh ta!” Đám thanh niên lêu lỗng này hét lớn, cùng nhau lao về phía Trương Thác.
“Tất cả không được nhúc nhích!” Một tiếng quát nhẹ nhàng đột nhiên vang lên.
Đám thanh niên lêu lỗng này định chuẩn bị ra tay thì vừa nghe thấy giọng nói này tất cả đều ngoan ngoãn đứng đó như chuột thấy mèo.
Chương 233:
Một phụ nữ ba mươi tuổi, dáng người đầy mê hoặc và quyến rũ, bước đi như catwalk tiền về phía họ.
Nhìn thấy người phụ nữ này, đám thanh niên lêu lỗng này đều cúi đầu, kính cẩn gọi một tiếng chị Hoa.
Mông ca cũng nhanh chóng đứng dậy và cúi đầu đứng sang một bên.
Chị Hoa lúc trước đợi ở trong phòng giám sát, khoảnh khắc nhìn thấy Trương Thác từ phòng giám sát, cô vội vàng đi tới đại sảnh, chuẩn bị chào hỏi vị đại nhân vật này, xem có giúp được gì không, chuyện lần trước chị Hoa nhớ rất rõ, đây là một nhân vật đứng đầu chỉ bằng một câu là có thể khiến cậu chủ phải quỳ xuống.
Kết quả là vừa vào đến đại sảnh, chị Hoa đã nhìn thấy cảnh tượng ra tay của Trương Thác, chuyện này khiến trong lòng cô kêu lên nguy rồi, đoán chừng lại có kẻ nào không có mắt tới khiêu khích vị đại nhân vật này này.
“Có chuyện gì vậy?” Chị Hoa hỏi Mông ca.
“Chị Hoa, tên nhóc này…”
“Bồp!”
Mông ca chưa kịp nói xong thì đã bị chị Hoa tát một cái vào mặt!
Hành động của chị Hoa khiến Mông ca và đám thanh niên lêu lỗng này sợ ngây người, họ không hiểu tại sao chị Hoa lại đánh người của mình.
“Anh Trương, tôi xin lỗi, tôi không biết…”
“Được rồi, gọi Chu Tự tới đi.” Trương Thác không kiên nhẫn xua tay.
Mỗi nơi đều có những quy tắc riêng của nơi đó.
Sòng bạc này của nhà họ Chu quá không tuân thủ quy tắc.
Tôi.
Mặc dù đây chỉ là một nơi nhỏ bé, trong mắt Trương Thác cũng không đáng để nhắc tới, nhưng nói thì không khoa trương chút nào, ở trong một nơi có thế lực hắc đạo này, Trương Thác thì giống như một vị hoàng đề thời xưa vậy, néu đã nhìn thấy thì cần phải quan tâm.
Chị Hoa thấy Trương Thác lười nói chuyện với mình, thì cũng không dám nói thêm nữa, vội vàng gọi điện thoại cho Chu Tự.
“Cậu chủ, anh Trương đã đến rồi, anh ấy nói muốn gặp anh.” Chị Hoa nói qua điện thoại.
Đám người Mông ca đứng ở bên đều mở to mắt, bọn họ nhận ra lần này họ đá vào cửa sắt rồi, người trước mặt này thật sự quen biết với cậu chủ!
Năm phút sau khi chị Hoa gọi điện thoại, Chu Tự với dáng vẻ đẫm mò hôi lập tức xuất hiện trước mặt Trương Thác, có thể nhìn ra anh ta đến đây rất vội vàng, chỉ sợ khiến Trương Thác đợi nhiều hơn một giây.
Bởi vì Chu Tự biết rất rõ đại nhân vật này chỉ cần một cú điện thoại cũng có thể phá hỏng toàn bộ Chu thị.
Trương Thác nhìn thấy Chu Tự thì liếc mắt một cái và nói: “Quỳ xuống!”
Hai chữ quỳ xuống lọt vào tai anh ta, Chu Tự không dám do dự chút nào, quỳ rạp xuống mặt đất trước mặt nhiều người.
Trong lòng đám người Mông ca giờ phút này đều chấn động, họ vốn tưởng rằng người thanh niên trước mặt này chỉ là quen biết với cậu chủ, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy!
Chỉ với một câu nói là có thể khiến cậu chủ quỳ gối trước mặt nhiều người như vậy, ngay cả cha của cậu chủ cũng không có khả năng như vậy?
“Anh Trương, không biết tôi đã đắc tội gì với anh?” Chu Tự ra vẻ lấy lòng, cẩn thận hỏi “Người nhà họ Chu máy người, định ép mua ép bán với tôi sao? Còn định giữ em gái tôi ở đó nữa đúng không?”
Trương Thác hỏi.
“Người nhà họ Chu?” Vẻ mặt Chu Tự đầy sự khó hiểu, ở vùng này, người nhà họ Chu chỉ có duy nhất nhà của anh ta.
Chương 234:
Chu Tự nhìn về phía chị Hoa, và chị Hoa nhẹ nhàng chỉ vào đám người Mông ca.
Chu Tự bỗng chốc phản ứng lại, chính là đám người có mắt như mù này đắc tội anh Trương.
Chu Tự bây giờ không có thời gian để trừng phạt đám người Mông ca, liên tục xua tay, giải thích với Trương Thác: “Anh Trương, anh hiểu lầm rồi, đám người này hoàn toàn không phải là người của nhà họ Chu chúng tôi, chỉ là mấy con chó mà thôi!”
“Chu Tự, cậu đừng có đùa tôi.” Trương Thác lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi bọn họ nói rõ ràng với tôi là họ có thể đại diện cho nhà họ Chu, bọn họ chính là quy tắc ở đây, cũng là pháp luật ở đây, cho dù cảnh sát có đến thì tôi cũng không thể làm gì họ nhà họ Chu mấy người đúng không? Tôi muốn thử xem nhà họ Chu mấy người rốt cuộc có lợi hại như họ nói không.”
Chu Tự nghe vậy thì bị doạ đến mức sắc mặt tái nhợt kinh hãi, không quan tâm đến thể diện hay chuyện khác nữa, liên tục quỷ lạy nhận lỗi với Trương Thác: “Anh Trương, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Là tôi dạy dỗ không đúng, tôi xin lỗi!
Tôi xin lỗi! “
“Được rồi.” Trương Thác xua tay: “Tôi đã đến vùng nhà họ Chu máy người tổng cộng hai lần, hai lần đều gặp phải loại người này, cậu Chu Tự quản như thế nào tôi không rõ, nhớ đừng để tôi gặp lần thứ ba tôi, nếu không tôi và Chu Tự cậu chắc không nên có giao hảo gì đâu!”
“Nhất định! Nhất định!” Chu Tự đập đầu xuống đất, vang lên tiếng rằm rằm.
Thu Vũ và cha cô là Thu Hoa đứng sau Trương Trương Thác đều nhìn Trương Thác một cách không thể tưởng tượng nỗi, họ tuy không quen biết nhà họ Chu, nhưng cũng biết người có thể mở sòng bạc lớn như vậy nhất định phải có quyền có thế, nhưng loại người này nhìn thấy Trương Thác thì giống như nhìn thấy ông nội vậy, chỉ sợ Trương Thác không hài lòng.
“Đi nào cô nhóc.” Trương Thác vỗ vai Thu Vũ rồi đưa Thu Vũ bước ra ngoài sòng bạc.
Mãi cho đến khi Trương Thác rời khỏi sòng bạc, Chu Tự mới dám đứng dậy khỏi mặt đất, anh ta đưa mắt nhìn đám người Mông ca.
Lúc này, sắc mặt của đám người Mông ca tái mét, cơ thể sợ hãi bắt giác run lên.
Chu Tự hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Đánh gãy chân tay của đám người này cho tôi, mỗi ngày sắp xếp người chăm sóc một chút, tôi muốn đám người này sống không bằng chết!”
Khi Chu Tự nói đến hai chữ chăm sóc, anh cố ý nâng cao giọng nói lên.
Đám người Mông ca vừa nghe xong, hai chân liền mềm nhữn ngay tại chỗ, quỳ xuống dập đầu cầu xin tha.
“Mấy người thật sự quá ngu ngốc, lũ chó mèo mà dám đại diện cho nhà họ Chu tôi lúc nào vậy? Nhà họ Chu tôi rẻ rúng như vậy sao! Đưa đi hết cho tôi!” Chu Tự xua tay với vẻ đây thù địch.
Trương Thác đưa hai cha con Thu Vũ ra khỏi sòng bạc, không thèm quan tâm đến đám người Mông ca, biết đám người này xong đời rồi, đám người này kiêu ngạo như vậy, còn không coi ai ra gì, ức hiếp mọi người, mặc kệ có hết cục gì thì cũng sẽ phải gieo gió gặt bão thôi, nếu hôm nay anh không có ở đây, thấy bọn họ như vậy chắc cô nhóc Thu Vũ tuyệt đối không thể an toàn rời khỏi sòng bạc này, đối với đám người cặn bã này thì diệt một tên, thế giới cũng bớt đi một tên!
Sau khi lấy xe, Trương Thác gọi điện cho Bạch Trì, vài phút sau trên điện thoại của Thu Vũ nhận được tin nhắn nhắc nhở từ ngân hàng là số tiền 1,5 triệu tệ đó khiến Thu Vũ lệ rơi đầy mặt, có số tiền này thì cuộc sống của cô ấy có thể khôi phục lại quỹ đạo rồi.
Vấn đề khó khăn của Lâm thị “Anh Trương, chuyện lần này em thật sự không biết cảm ơn anh thế nào.” Thu Vũ nhìn Trương Thác đầy cảm kích.
“Được rồi cô nhóc, em cũng đừng cảm ơn anh nữa, đây là thứ mà em nên có được. Nếu lúc đó u Nhân không đưa cho em chiếc xe này thì anh cũng không có cách nào đưa số tiền một triệu năm trăm nghìn nhân dân tệ này cho em được, đúng không?” Trương Thác xoa đầu Thu Vũ: “Được rồi, đưa chú đi trả lại tiền đi.”
“Vâng.” Thu Vũ dùng sức gật đầu.
“Đúng rồi.” Trương Thác đột nhiên gọi hai cha con Thu Vũ đang chuẩn bị rời đi: “Chú Thu à, cháu nhỏ tuổi hơn chú, nhưng cháu lại có kinh nghiệm hơn một chút về một số phương diện, về chuyện đánh bạc đó, thắng mười thì thua chín, bây giờ mọi thứ đã trở lại điểm ban đầu rồi, những thứ không đụng được thì đừng có đụng vào, cô nhóc Thu Vũ đã lớn, vài ngày nữa sẽ đến tuổi lấy chồng sinh con rồi, chú cũng nên lo lắng cho con bé.”
“Chú hiểu, chú hiểu.” Thu Hoa gật đầu liên tục: “Lần này sau khi trả lại tiền, chú sẽ không đánh bạc nữa.”
“Được”
Trương Thác gật đầu, sau khi đợi hai cha con Thu Vũ đi xa, anh nhìn bóng lưng của hai người và lắc đầu, néu cha của Thu Vũ thực sự có thể bỏ cờ bạc, như vậy thì thật sự quá tốt, sợ thì sợ đấy, nhưng chỉ sợ ông ấy không bỏ được.
Chương 235:
Trương Thác xử lý xong chuyện này, nhìn thời gian đã là buổi trưa rồi.
Nghĩ một lúc thì Trương Thác gọi điện cho Lâm Ngữ Lam: “Bà xã, em thế nào rồi?”
“Ông xã à ..” Giọng nói qua điện thoại của Lâm Ngữ Lam đầy sự áy náy: “Kế hoạch của chúng ta, có thể gác lại một chút được không? Em có chuyện phải làm, nên nhất thời sẽ không xử lý xong được.”
“Được rồi, nghe theo em đi.” Trương Thác không hè có ý trách cứ Lâm Ngữ Lam, anh đi đâu cũng không quan trọng, chỉ cần có thể ở cùng Lâm Ngữ Lam, phong cảnh nơi nào cũng đẹp.
“Ông xã, cảm ơn anh.” Lâm Ngữ Lam ngọt ngào nói qua điện thoại.
Trương Thác nghe thấy giọng nói ngọt ngào trong điện thoại, trái tim anh gần như sắp tan chảy rồi.
Ở một ngôi làng ngoại ô thành phó, trong văn phòng của bí thư ủy ban thôn.
Lâm Ngữ Lam nhìn người đàn ông trước mặt, sắc mặt lạnh lùng nói: “Nói như vậy, là anh muốn đơn phương hủy.
bỏ hợp đồng đúng không?”
“Đó không phải là đơn phương hủy bỏ.” Một người đàn ông trung niên cười ha ha: “Chủ tịch Lâm à, chúng tôi là nông dân, không hiểu nhiều chuyện, trước khi đào được sơn tuyền ở trong núi, chúng tôi không biết nó có giá trị như vậy, bây giờ có rất nhiều công ty đang gấp rút xây dựng các khu nghỉ dưỡng ở đây, bàn về giá cả thì Lâm thị của các cô thấp hơn một chút.”
Người đàn ông trung niên này vừa nói vừa lấy trong túi ra một hộp nhuyễn trang Trung Hoa, ý tứ rất rõ ràng, đã có người ngỏ lời rồi, nêu Lâm thị các cô không bày tỏ như thế thì cũng chẳng ra gì.
“Các ông quả là không biết xáu hổ!” Thư ký Lý Na của Lâm Ngữ Lam tức giận nói: “Cái gì mà không biết giá trị của thanh tuyên, lúc đó chúng tôi đã nói rõ với các ông rồi, bây giờ Lâm thị chúng tôi xuất vốn, để các ông sửa lại con đường bên ngoài thôn cho tốt, các ông định qua cầu rút ván à? Nếu không có chúng tôi sửa đường thì làm gì có công ty nào đến họp tác với các ông!”
“Thư ký Lý này, chuyện này các cô thật vô lý.” Người đàn ông trung niên chế nhạo: “Con đường bên ngoài thôn của chúng tôi là Lâm thị các cô tự mình sửa, chúng tôi có nhờ nhờ các cô sửa đâu.”
“Được rồi, vậy như thế này đi.” Lâm Ngữ Lam đóng tập tài liệu trong tay lại: “Thư ký Triệu, chúc cậu hợp tác vui vẻ với các công ty khác.”
Lâm Ngữ Lam đứng dậy, quay đầu rời đi.
“Chủ tịch Lâm, đi thong thả nha.” Thư ký Triệu còn không thèm nhúc nhích cái mông.
Sau khi Lâm Ngữ Lam và Lý Na rời đi, thư ký Triệu lấy điện thoại ra bắm một dãy số rồi gọi: “Alo, Trịnh thiếu, là tôi, cô ta đã đến đây, tôi từ chối, đúng đúng đúng, ngài xem đi Trịnh Thiếu, tiền vốn mà lần trước ngài nói đó …
được, vâng, vâng.”
Thư ký Triệu đang nghe điện thoại, vẻ mặt cực kỳ vui sướng.
Lâm Ngữ Lam đưa Lý Na rời khỏi văn phòng bí thư thôn và lên xe, Lý Na vẫn còn rất tức giận.
“Chủ tịch Lâm, tên Triệu Chí Cương này đang cố tình làm làm khó chúng ta, lúc trước thì nói rõ hay, bảo chúng ra xuất vốn sửa đường, và sau đó xây dựng một khu nghỉ dưỡng trong thôn, ông ta làm như vậy đúng là không biết xấu hổ! Nếu ông ta thực sự để cho các công ty khác nhận dự án này, thì chúng ta sẽ lỗ vốn ít nhất là một tỷ nhân dân tệ, sơn tuyền đó cũng là do chúng ta phát hiện ra mài”
Lâm Ngữ Lam ngồi ở ghế sau, bàn tay mềm như ngọc đưa lên vuốt trán: “Liên lạc với chủ tịch Tần của Hằng Viễn đi, lần này thực rất cần cô ấy giúp.”
*Chủ tịch Lâm, cô có muốn…”
*Ừ, người đứng sau chủ tịch Tần chắc sẽ có cách, bây giờ cứ xem xem, người đó có muốn giúp chúng ta không.”
“Chủ tịch Lâm, ngày mai sẽ có một bữa tiệc thương nghiệp, lúc đó chủ tịch Tần chắc cũng đến, có thể nói với cô ấy về chuyện này trong bữa tiệc.” Lý Na nhìn lịch trình rồi nói.
“Được, vậy ngày mai tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với cô ấy.”
Trương Thác lái chiếc Maserati trở về nhà, sau khi thông báo cho Bạch Trì đến lấy xe, anh tự mình chạy vào nhà, lau nhà thật sạch sẽ.
Vừa mới dọn dẹp nhà cửa, vẫn chưa nghỉ ngơi thì Trương Thác nhận được một cuộc gọi từ Tần Nhu.