Con Rể Quyền Quý

Chương 2182:




Trương Thác lại nhìn về phía móng vuốt của một con yêu thú, đối với yêu thú, Trương Thác vẫn hiểu biết khá nhiều, trước đó trong thế giới nhỏ của Phản Tổ Minh, Trương Thác cũng đã xem khá nhiều tư liệu liên quan tới vật thí nghiệm, vẫn hiểu rất rõ về những thứ này.

“Đây là móng vuốt của người thân ưng, mức độ sắc bén ở cấp một, nhưng cũng rất yếu đuối, không thể dùng để chiến đấu, ngược lại là mài nhỏ nó rồi bỏ vào chế tạo vũ khí, có thể tăng lên độ sắc bén của vũ khí, không có giá trị giữ lại, cầm đi bán đi”

“Đồ chơi này còn có thể gia tăng độ sắc bén của vũ khí?”

Thôi Lập như phát hiện ra đại lục mới.

“Đương nhiên.” Trương Thác gật đầu, anh từng đọc bản báo cáo liên quan tới vật thí nghiệm người thân ưng này, người thân ưng sẽ ăn hết đồng bạn đã chết, đồng thời nghiền nát móng vuốt của nó rồi cắn nuốt, cuối cùng xảy ra biến dị, làm cho móng vuốt của mình càng thêm sắc bén, cuối cùng kết quả nghiên cứu cho thấy, móng vuốt của người thân ưng có tác dụng tăng độ bén.

Trương Thác lại liên tục chỉ vào mấy thứ, nói tác dụng ra, có một số tác dụng mà thậm chí Thôi Lập còn chưa từng nghe tới.

“Trương Ức Thùy huynh đệ, cậu thật sự quá mạnh!” Trong lòng Thôi Lập đã “bụng nở hoa”, không ngừng giơ ngón tay cái lên với Trương Thác: “Huynh đệ, cậu có bản lĩnh thì đừng nên mai một, sau này ra ngoài thám hiểm có thể tìm được bảo bối hay không thì phải nhờ cậu rồi.”

“Ha ha” Trương Thác cười khẽ, lắc đầu: “Thôi đại ca, anh thám hiểm một lần có thể kiếm được bao nhiêu?”

“Khó mà nói” Thôi Lập trả lời: “Nếu may mắn, giết yêu thú nhiều hơn chút, khi về có thể đổi mấy trăm ngân tệ, nếu không may gặp được yêu thú lớn, các anh em thương vong thảm trọng, thì tiền tới tay chỉ được mấy đồng”

“Cho nên mới nói, muốn kiếm tiền, liều mạng vĩnh viễn không kiếm nhiều bằng dùng đầu óc” Trương Thác nói, chỉ vào đầu mình: “Thôi đại ca, anh lăn lộn lâu như vậy, chắc hẳn có nhiều anh em lắm đúng không?”

“Cái này là chắc chắn rồi!” Thôi Lập vỗ ngực: “Thôi Lập tôi cái khác thì không có nhiều, chỉ có anh em là nhiều!”

“Ha ha, Thôi đại ca, tôi có một đề nghị”

“Trương huynh đệ cứ nói.”

Trong mắt Trương Thác lóe lên ánh sáng: “Anh ra tiền tôi ra sức, tôi mở một Định Bồng Các, có rất nhiều người thám hiểm, trong tay ai cũng có một số bảo bối đắn đo khó quyết định, chúng ta thu phí để xem cho bọn họ, vậy thì đâu cần các anh đi ra ngo. u mạng nữa?”

“Định Bồng Các?” Trong mắt Thôi Lập xuất hiện vẻ khó hiểu: “Giống như Trân Bảo Các kia ấy à?”

“Không” Trương Thác lắc đầu: “Trân Bảo Các là bán, tôi không bán, chỉ xem cho người ta, anh chỉ cần cho tôi một căn phòng sát đường chính là được, kiếm được tiền, anh bảy tôi bat”

“Được!” Thôi Lập võ hai tay: “Phòng sát đường thì dễ dàng, đêm nay tôi đã có thể đưa một căn cho cậu, ngày mai là bắt đầu được rồi”

“Thôi đại ca, còn phải làm phiền anh, thông báo cho các anh em của anh đi, để ngày mai mọi người đều đến cổ vũ chứ!” Trương Thác giơ ly rượu lên, Định Bồng Các, đối với Trương Thác mà nói, đó là bắt đầu cho mạng lưới tình báo của anh, ở nơi thế này, đủ các hạng người trà trộn nhiều nhất!

Dưới thành Đông Phương, trong địa huyệt.

Sở Trang Nguyên chuẩn bị một bàn tiệc cho Toàn Cảnh Thiên, sau đó ông ta gọi Sở Đồng Ngọc và Thời Minh Huy đi vào trong phòng mình.

Sở Trang Nguyên nhìn con gái và đệ tử của mình, cau mày nói: “Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

“Bố” Trong giọng nói của Sở Đồng Ngọc mang theo tiếng khóc nức nở: “Trương đại ca, anh ta bán đứng con…”

“Bố không muốn nghe các con bịa chuyện!” Sở Trang Nguyên trực tiếp đánh gấy lời của con gái mình: “Nói cho bố chuyện thật, Toàn Cảnh Thiên không ở đây, có gì thì các con cứ nói”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.