Con Rể Quyền Quý

Chương 2095:




Chương 2095:

Không có nắm giữ vốn không có nghĩa là không tồn tại.

Giống như Trương Thác vậy, nếu như anh nói cho người khác biết bản thân anh có thể nhìn thấy tình tình cơ thể bên trong của mình, chỉ sợ là sẽ bị người khác coi thành kẻ ngốc, nhưng vẫn là câu nói đó, không hiểu, không biết, không giải thích, không có nghĩa là không có tồn tại.

Thế giới này quá lớn rồi, tổng nhiêu đó là có thể đủ đi hiểu người khác rồi.

Trương Thác nằm trên giường bệnh chậm rãi tống xuất khí còn lại trong cơ thể, quá trình này khiến anh rất dày vò, đây là hành động xé rách và tổ binh lặp đi lặp lại nhiều lợi ích.

Trong khi Trương Thác toàn thân đầy mồ hôi, cơ thể cứng đờ lại lần nữa tăng lên.

Trương Thác nhắm mắt lại cơ thể liền biến hóa, có thể nói khiến anh vừa đau đớn vừa vui vẻ, sự gia tăng thể lực dẻo.

dai này, mặc dù sẽ không khiến thực lực của anh có một bước nhảy vọt về mặt chất lượng, nhưng đến cảnh giới của Trương Thác thì đúng là như vậy, rất khó để có thể đi xa hơn.

Cảm thấy cơ thể thoải mái được hơn một chút, Trương Thác nhất thời làm chậm quá trình hồi phục, anh cần phải vận động một chút.

Trương Thác động đậy thân thể, vừa bước xuống giường liền dựa vào thanh đầu giường tiến lên hai bước, hai bước này khiến Trương Thác đổ đầy mồ hôi lạnh.

Bây giờ nếu có bác sĩ của bệnh viện đi ngang qua thông qua tấm chụp phim nhìn thấy tình hình cơ thể của Trương Thác, chỉ sợ sẽ dọa cho cú sốc.

Nội tạng bên trong cơ thể của Trương Thác có vô số vết thủng, tất cả đều là di chứng của kiếm khí cung điện dưới đất lưu lại, từ góc độ y học lại nói, Trương Thác vốn không phải ở phòng bệnh này, trực tiếp đi thẳng đến phòng chăm sóc tích cực mới đúng.

Trương Thác căn răng, chịu đựng cơn đau trên người, vận động cơ bắp một cách hợp lý, mới có thể khiến anh hồi phục vết thương trên người được tốt hơn.

Trương Thác từ từ nhấc chân lên, ngay cả động tác bước chân cũng có vẻ chậm chạp, một bước đơn giản cũng phải mất vài giây để hoàn thành.

Một tiếng động lớn từ bên ngoài phòng bệnh truyền vào tai của Trương Thác.

Ngay sau đó, cửa phòng bệnh chăm sóc đặc biệt nơi Trương Thác ở bị người từ bên ngoài đẩy vào, một đám mười mấy người xuất hiện trước mặt Trương Thác, những người này nam nữ, già trẻ đều có, chính bọn họ là người gây ra những tiếng ồn ào đó.

Đẩy cửa phòng bệnh là một người phụ nữ trung niên, quần áo trên người cô ta đều là hàng hiệu, trong tay còn cầm chìa khóa Mercedes-Benz, vừa mở cửa nhìn thấy Trương Thác liền hét lên: “Ai nói không có phòng bệnh rồi? Đây không phải có sao? Mau đưa chồng của tôi vào đây!”

Một người y tá lập tức chạy đến: “Bà chủ, xin bà nhỏ tiếng chút, đừng có làm ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác nghỉ ngơi, ở đây có người ở rí “Cô là cái thá gì, gọi viện trưởng các người tới đây!” Người phụ nữ trung niên cười lạnh một tiếng: “Người này rõ ràng đã có thể xuất viện rồi, phòng chăm sóc đặc biệt còn dành lại cho anh ta?”

“Không phải đâu bà chủ” Cô y tá trẻ tuổi đó liền vội vàng xua tay: “Anh này là tối hôm qua mới chuyển vào, vết thương rất nghiêm trọng, tối qua vẫn luôn hôn mê”

“Hôn mê?” Người phụ nữ trung niên liếc mắt nhìn Trương Thác: “Cô nói cho tôi biết anh ta chỗ nào bị trọng thương?

Các người rõ ràng có phòng bệnh lại cố ý sắp xếp chồng tôi ở phòng bệnh bình thường, bệnh viện các người rốt cuộc có ý gì!

Mau gọi viện trưởng các người tới đây!”

“Bà Chu, bệnh viện chúng tôi quả thực không có phòng bệnh rồi” Người quen cũ của Trương Thác, viện trưởng Mã mồ hôi nhễ nhại chạy tới, trước hướng Trương Thác một ánh mắt xin lỗi, sau đó nhìn người phụ nữ trung niên giải thích nói: “Bà Chu, bà xem hay là thế này, tôi ở bệnh viện khác liên hệ cho bà một chiếc giường bệnh, phòng chăm sóc đặc biệt của chúng tôi đã đủ người rồi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.