Con Rể Quyền Quý

Chương 2063:




Chương 2063:

Tại đỉnh tháp cao, có treo vỏ vủa một thanh kiếm, vỏ kiếm bị xiềng xích buộc chặt, treo giữa không trung trên đỉnh tháp.

Dương Quốc Hưng ngẩng đầu, nhìn xem kia vỏ kiếm bị xiềng xích quấn quanh, ánh mắt lộ ra thần sắc hồ nghỉ: “Lão già, đây chính là truyền thừa Tây Hạ của chúng ta? Nhìn qua cũng chả có gì đặc biệt”

“Cậu chủ!” Dương Đức Phi lộ ra vẻ nghiêm mặt: “Cậu chủ chính là hậu duệ Tây Hạ, tuyệt đối không thể bất kính với truyền thừa của hiền triết thời trước!” Giọng của Dương Đức Phi vô cùng nghiêm khắc.

Dương Quốc Hưng nghe thấy ngữ khí của Dương Đức Phi lần này, khoát tay áo: “Tôi chẳng qua chỉ đùa một chút thôi, ông không cần nghiêm túc như vậy chứ?”

“Cậu chủ, muốn chơi đùa xũng không thể lấy bậc hiền triết thời trước ra mà đùa.”

“Được rồi, được rồi, tôi đã biết” Dương Quốc Hưng khoát tay áo: “Đã như vậy, nên đem thứ này lấy xuống đi”

“Cậu chủ, cậu thật sự muốn lấy xuống ngay bây giờ?”

Dương Đức Phi nghiêm mặt nhìn qua Dương Quốc Hưng: “Nếu như bây giờ mở truyền thừa ra, khó tránh khỏi sẽ bị người khác nhằm vào, thời cơ còn chưa chín muồi, tốt nhất là chờ ngày phán quyết của Cửu Cục qua đã”

“Chờ cái gì mà chờ, không đợi nữa” Dương Quốc Hưng bày ra bộ dạng không nhịn được: “Quốc tịch của tôi đã sớm không phải là Đông Hòa, dựa vào cái gì phải nghe lời Cửu Cục, mau lấy truyền thừa đi, tôi còn có việc đây”

Bây giờ Dương Quốc Hưng nghĩ vô cùng đơn giản, một khi bán được truyền thừa, mình về nước Tự Do hưởng thụ sinh hoạt thoải mái, về phân Cửu Cục hay không Cửu Cục, thì có quan hệ gì với mình chứ? Còn chờ ba ngày sau đó làm gì?

Mình tới lúc đó đã cao chạy xa bay, về phần Lâm Thuỳ Hân thì sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ có được cô!

Người phụ nữ tóc vàng nhìn phía trên vỏ kiếm, lắc đầu: “Hiện tại, anh chỉ sợ còn không thể lấy được cái vỏ kiếm này”

“Lấy không được?” Dương Quốc Hưng không tin: “Đồ vật ngay tại trước mặt tôi, ai có thể cản tôi?”

Dương Quốc Hưng nói, phóng người nhảy lên, đưa tay chộp tới vỏ kiếm bị xích sắt khóa buộc chặt.

Một nắm này của Dương Quốc Hưng lại bị vỏ kiếm trực tiếp bắn bay ra.

“Sao lại thế này?” Dương Quốc Hưng nhướng mày, nhìn về phía Dương Đức Phi: “Lão già, không phải ông nói truyền thừa đã mở sao? Vì sao tôi vẫn còn lấy không được?”

Dương Đức Phi cũng cau mày: “Không có khả năng, lúc trước tôi đã tiến vào nơi này, cái truyền thừa này lẽ ra đã mở”

Người phụ nữ tóc vàng mở miệng nói: “Trương Thác đã tới qua nơi này, nhưng ông xác định, anh ta chắc chắn đã đi vào bên trong tòa tháp này sao? Bên ngoài tháp này vẫn còn nhiều con rối như vậy, họ Trương kia, không nhất định đã thực sự tiến đến, cho nên, truyền thừa của các người còn chưa tính là đã giải trừ phong ấn!”

“Không có khả năng!” Dương Đức Phi hét lớn một tiếng, lộ ra vẻ kích động khác thường: “Không có khả năng!”

“Không có gì không thể” Người phụ nữ tóc vàng lắc đầu: “Ông cũng nghĩ thật hay, lợi dụng thân phận tiên liên của anh †a giải trừ phong ấn truyền thừa Tây Hạ của ông, nhưng ông lại không rõ, Trương Thác này đến cùng là dạng người như thế nào, người này làm việc cực kì cẩn thận, anh ta không chắc chắn đã thật sự đi vào”

“Vậy phải làm sao bây giờ! Dương Quốc Hưng rống to một tiếng: “Chẳng lẽ hiện tại lại phải túm anh ta tới đây để anh ta giải phong ấn cho chúng ta sao?”

“Không cần” Người phụ nữ tóc vàng lắc đầu, quét qua Dương Quốc Hưng một chút: “Người như anh vô cùng háo sắc, nhưng ngược lại lần này lại háo sắc đúng chỗ, anh muốn động đến vợ của Trương Thác, anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc anh đến lấy truyền thừa này đi, hơn nữa, người bảo vệ này của anh đã từng lợi dụng anh ta, Trương Thác tung hoành nhiều năm như vậy, dù không phải là xấu xa gì, nhưng tuyệt đối là một người có thù tất báo, lúc này ở trong lòng của anh ta, truyền thừa đã mở, ở bên phía Cửu Cục cũng có một cái cửa khác để tiến vào nơi truyền thừa ở cung điện dưới đất này, tôi nghĩ, chỉ sợ anh ta đã từ phía bên kia chạy tới đây, chỉ cần dồn anh ta đến đây, truyền thừa này đương nhiên có thể mở ra”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.