Con Rể Quyền Quý

Chương 2003:




Chương 2003:

“Tôi đã nói rồi, cậu đừng gây phiền phức” Người đàn ông vừa kéo Trương Thác kia liền nói: “Quy tắc ở sau phòng bếp rất nghiêm khắc, bây giờ cậu đắc tội với đầu bếp, cứ chờ xem, đêm nay nhất định sẽ bắt cậu lau dọn nhà bếp, đến nửa đêm cũng còn chưa được ngủi”

“Tôi nói này người anh em, mọi người đều làm part-time, gộp lại là một ngày một đêm, cậu ở đây bày đặc làm người cầm đầu để làm gì?” Một người đàn ông trung niên bất mãn nói với Trương Thác: “Bây giờ chúng tôi phải học thuộc lòng thực đơn, đều là do cậu hại! Du thuyền này hai ngày nữa là cập bến, đến lúc đó nếu bị trừ lương thì cậu có trả cho tôi không?”

“Đúng vậy, tôi nghĩ chắc cậu rảnh rỗi quá cho nên não bị úng rồi!” Người băm tỏi buông dao phay ở trong tay ra.

Trương Thác lắc lắc đầu, không quan tâm đến, anh đột nhiên hiểu ra những lời người phụ nữ trung niên vừa nói, nếu như người có tay nghề thì sẽ không đến đây làm part-time.

Những người này không phải tất cả đều đến để làm part-time, nhưng một phần lớn trong bọn họ căn bản sẽ không chí tiến thủ. Trương Thác nhớ tới trước đây mình gặp một người học việc, không ai chịu dạy cho anh ta nấu ăn, anh ta liền đi xin người khác dạy, học trộm, tranh việc xắt rau, trang trí đồ ăn, tất cả chỉ để rèn luyện kỹ năng cầm dao, ghi nhớ thực đơn.

Còn những người này, trong đầu họ chỉ nghĩ làm sao để lăn lộn qua một ngày. Nói dễ nghe là bọn họ sống thật thoải mái, nói khó nghe thì là bọn họ đều đang ăn no chờ chết, không có gì khác nhau.

Nhưng mà, mỗi người theo đuổi một cách sống khác nhau. Trương Thác cũng không nói thêm gì nữa, cũng không giải thích, chỉ là đem ánh mắt hướng về phía đầu bếp chính.

Đầu bếp chính hít sâu một hơi, sau đó trầm giọng nói: “Món này tôi sẽ đưa lên cho ông chủ, từ giờ trở đi, mọi chuyện ở sau bếp đều giao cho cậu ấy quản lý, tất cả mọi người đều phải nghe theo cậu ấy!”

Đầu bếp chính nói xong, cũng không màng đến việc nồi canh còn nóng sẽ làm bỏng tay, lập tức bưng lên, đi nhanh về phía cửa sau của phòng bếp. Nhìn biểu hiện của đầu bếp chính, có thể thấy ông ta không giấu được tươi cười.

Trong phòng bếp, mọi người nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, nhìn qua nhìn lại nhau.

Tên đầu bếp vừa mới mắng Trương Thác đang đứng ở đó, không phát ra tiếng động, sắc mặt ông ta xanh mét. Những gì đầu bếp chính nói đã đại biểu cho tất cả, đại biểu cho việc đầu bếp chính tán thành món ăn vừa rồi.

“Mọi người, đừng đứng ngây ra đó nữa” Trương Thác trả lại cái muôi xào cho đầu bếp: “Ông tiếp tục nấu ăn đi, đầu bếp nào cũng có lúc nóng lòng mắc phải sai lầm, nhưng mà càng vào lúc sốt ruột, thân là đầu bếp thì càng phải nghĩ ra cách, không thể đỗ toàn bộ lõi lâm lên đầu học trò của ông được. Suy cho cùng thì bọn họ cũng là học trò tới để học nghề, nếu có thể làm được mọi chuyện thì sao còn có thể là học trò được nữa?”

Trương Thác cười cười, sau đó dùng sức vỗ vỗ tay, đứng giữa phòng bếp.

“Nào mọi người, bây giờ tôi sẽ xem thực đơn, phương pháp nấu ăn tôi sẽ chỉ cho các người, các người cứ nghe theo tôi là được, cần xắt rau thì cứ xắt rau, cần trang trí đồ ăn thì cứ trang trí đồ ăn, nhanh lên!”

Dưới sự thúc giục liên tục của Trương Thác, tất cả mọi người đều trở nên bận rộn. Có thể được ở lại sau bếp thì không ai muốn lên boong tàu nữa, nhìn ra biển rộng, con tàu thì cứ lắc lư, một khi phơi nắng thì là cả một buổi trưa, mà bọn họ lại không thường ra biển, chỉ là những người làm việc vặt, vì vậy khi ở trên boong tàu bao nhiêu nước đắng trong bụng đều nôn ra hết, muốn khó chịu bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Dưới sự chỉ đạo của Trương Thác, phòng bếp lập tức bắt đầu bận rộn.

Trương Thác đích thân quan sát những món ăn vừa ra nồi, thở phào một hơi, chuyện này nếu như xảy ra ở trên boong tàu thì coi như là hoàn toàn bại lộ, thậm chí là phải chuồn đi trước đó? Nhìn bộ dạng cáu kỉnh vừa rồi của tên đầu bếp, Trương Thác chắc chắn rằng nếu như vừa rồi mình chuồn đi thì ông ta có thể sẽ hô lớn. Tuy rằng người này không thể đuổi kịp được mình, nhưng Báo Săn và Tắc Kè Hoa thì có thể. Bây giờ vẫn nên ổn định và khôi phục lại cho thật tốt.

Rất nhanh, người đầu bếp chính mới vừa rời đi đã quay trở lại với vẻ mặt đầy hưng phấn, đi nhanh về phía trước Trương Thác, vỗ vỗ bả vai Trương Thác, khen ngợi: “Cậu thực không tồi, chờ làm xong ở đây thì cậu chuẩn bị một chút, ông chủ muốn gặp cậu”

“Gặp tôi?” Trương Thác hơi sửng sốt.

“Ừ” Đầu bếp chính gật gật đầu: “Trước kia ông chủ cũng làm đầu bếp, vừa rồi tôi đã nói với ông chủ về quá trình nấu ăn của cậu, ông ấy cảm thấy rất có hứng thú đối với cậu. Anh bạn trẻ, hãy năm chắc cơ hội này cho thật tốt, đây có thể là cơ hội để thay đổi toàn bộ cuộc đời của cậu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.