Con Rể Quyền Quý

Chương 2002:




Chương 2002:

Trương Thác liếc ông ta một cái, lui về phía sau hai bước, nói: “Chẳng qua tôi chỉ nói những lời nói thật, ông là đầu bếp, nhưng tôi không phải là học trò của ông. Tôi cho rằng trong hoàn cảnh này, ông nên đặt cái tôi của mình xuống đi, nghe một chút về kiến nghị của người khác”

“Kiến nghị?” Tên đầu bếp này cười lạnh một tiếng: “Cậu chỉ là một người làm việc vặt, dựa vào cái gì mà muốn cho tôi kiến nghị?”

“Dựa vào việc món ăn này của ông có thiếu sót!” Trương Thác lạnh lùng nói: “Món ăn này vốn dĩ đã có hương vị tự nhiên từ chính các nguyên liệu nấu ăn, ông lại thêm những gia vị như hoa hồi, nó đương nhiên sẽ át đi tất cả hương vị vốn có của món ăn”

“Có cái rắm!” Đầu bếp hét lớn một tiếng.

“Như thế nào? Tôi nói không đúng sao?” Trương Thác nhìn thoáng qua trong nồi: “Món ăn này rõ ràng cần phải hầm với lửa nhỏ, nhưng nhìn mức nước canh bây giờ xem, ông rõ ràng là nấu bằng lửa lớn để đẩy nhanh tốc độ, cho nên đã làm mất đi vị tươi ngon vốn có của nước canh, chẳng lẽ không phải sao!”

Đầu bếp theo bản năng nhìn thoáng qua phía đầu bếp chính ở bên kia, phát hiện đầu bếp chính đang nhìn về phía mình, dáng vẻ đang chờ ông ta giải thích. Sắc mặt của đầu bếp liền thay đổi, nói: “Cậu nói hay lắm, vậy cậu nói cho tôi nghe xem, khách hàng đang hối thúc đồ ăn, vậy tôi phải làm cách nào?”

“Rất đơn giản!” Trương Thác lấy cái muôi xào ở trong tay của đầu bếp: “Có rất nhiều cách để đun nóng nguyên liệu nấu ăn, nếu ông đã muốn đẩy nhanh tốc độ thì phải từ bỏ một số hương vị vốn có của nguyên liệu, nhưng không thể bỏ hết tất cả, trước tiên nên nướng một ít nguyên liệu nấu ăn!”

Trong lúc nói chuyện, Trương Thác nhanh chóng đứng dậy, rửa sạch sẽ cái chảo ở trước mặt, sau đó lấy nguyên liệu tươi mới ở phía sau lưng, cho tất cả các nguyên liệu vào muôi xào, bật bếp, đặt muôi xào đến nơi tập trung ngọn lửa, chỉ trong vài giây, muôi xào liền đổi màu.

“Phương pháp này có thể làm nóng nguyên liệu nhanh nhất có thể, lấy một miếng giấy bạc lại đây!”

Trương Thác rống lên một tiếng, một tên học việc đứng đẳng sau anh theo bản bản lấy đến một miếng giấy bạc.

Trương Thác lấy tất cả nguyên liệu đã được đun nóng từ muôi xào ra, sau đó đổ chúng lên giấy bạc, dùng giấy bạc gói chúng lại hoàn toàn.

“Sau khi các nguyên liệu nấu ăn được làm nóng thì cho vào trong giấy bạc. Ông là một đầu bếp, chắc hẳn đã hiểu về việc đánh thức mùi vị đơn giản này, khi nguyên liệu được làm nóng và chín ở bên trong, chúng có thể thức tỉnh và tự tỏa ra hoàn toàn hương vị vốn có của nguyên liệu nấu ăn. Tuy rằng nó không ngon bằng việc hầm từ từ, nhưng so với cách hầm với lửa lớn của ông thì tốt hơn vô số lần!”

Trương Thác lại di chuyển và đặt nồi ở trên bếp. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! 

“Nguyên liệu nấu ăn có thể tạo ra hương vị, do đó món canh đương nhiên cũng đơn giản. Hãy chuẩn bị các gia vị cần thiết, hòa vào với nước lạnh và sau đó bật lửa lớn!”

Nói đến đây, Trương Thác đã điều chỉnh ngọn lửa trên bếp lên mức tối đa nhất.

“Sau khi gia vị được đun sôi ở trên lửa lớn đã tỏa ra hương vị thì có thể lấy các gia vị đó ra, sau đó cho nguyên liệu nấu ăn ào nš n nhỏ lửa! Thời điểm nguyên liệu nấu ăn được cho vào nồi, nhiệt độ cao bùng nổ sẽ làm tỏa ra hoàn toàn mùi thơm còn chưa kịp thoát ra khỏi miếng giấy bạc, để cho món canh có độ tươi ngon của nguyên liệu thì chỉ cần nấu ở lửa nhỏ trong hai phút là được! Trong lúc này, ông hoàn toàn có thể chuẩn bị món ăn tiếp theo!”

Trương Thác nói tới đâu thì động tác trên tay làm tới đó, khi anh vừa nói xong thì trên tay đã có một món ăn vừa mới ra nồi.

Đầu bếp chính nhìn thoáng qua món ăn vừa mới ra nồi, bước tới, phất phất tay, một người học việc lập tức đưa một cái thìa cho ông ta.

Trên mặt đầu bếp chính đầy vẻ nghỉ ngờ, múc một ít canh đưa lên miệng, nếm hai ngụm, sau đó đặt cái thìa trong tay xuống.

Nhìn động tác của đầu bếp chính, đầu bếp chính cũng không nói gì, điều này chứng tỏ hương vị của món ăn này cũng không làm cho đầu bếp chính hài lòng, tên đầu bếp kia cười lạnh một tiếng: “Quả thực là toàn nói bậy! Cách này của cậu thì có thể làm ra được món ngon gì? Tôi thấy những người làm việc vặt bán thời gian như các người có phải rất rảnh rỗi nên sinh tật xấu đúng không? Nếu không phải các người làm cái gì cũng không tốt thì có thể như vậy sao? Hôm nay phải học hết tất cả thực đơn cho tôi, nếu ngày mai không nhớ thì sẽ bị trừ lương, một ngàn cũng không trả!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.