Con Rể Quyền Quý

Chương 1591:




Chương 1591:

Đám người tổng giám đốc Ngô nghe vậy thì giật mình sửng sốt, nghỉ ư? Nghĩa là không làm thủ tục vào ngày nghỉ?

Đám người tổng giám đốc Ngô cũng không phải người ngốc, nhìn cái là biết ngay, đây rõ ràng là do tập đoàn Nhất Lâm không muốn làm thủ tục này cho bọn họ. Bọn họ ra tay chặn ngang tập đoàn Nhất Lâm, bây giờ tập đoàn Nhất Lâm muốn trả lại cho bọn họ một vối Vẻ mặt của đám người tổng giám đốc Ngô trông vô cùng đau khổ.

“Tổng giám đốc Ngô, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Đúng vậy đó tổng giám đốc Ngô, nhất định là tập đoàn Nhất Lâm không muốn xử lý chuyện này cho chúng ta.”

“Anh phải nghĩ cách đi, chúng tôi nghe lời anh cho nên mới gây chuyện với tập đoàn Nhất Lâm, anh phải chịu trách nhiệm về chuyện này”

“Đúng vậy, anh phải chịu trách nhiệm”

Bây giờ tình thế có vẻ không ổn, những ông chủ này đều đổ hết trách nhiệm lên người tổng giám đốc Ngô.

Tổng giám đốc Ngô run lên vì tức giận khi nghe thấy những tiếng trách móc này, nhưng rõ ràng là bây giờ chưa phải lúc phát tác, anh ta lấy điện thoại ra liên tục gọi điện, tìm kiếm mối quan hệ, hy vọng có thể tìm được nhân viên cấp cao của tập đoàn Nhất Lâm để xử lý chuyện này càng nhanh càng tốt.

Các ông chủ khác cũng bắt đầu tìm bạn bè nhờ giúp đỡ.

Nhưng cho dù bọn họ có tìm ai, đối phương cũng chỉ trả lời một câu là không xử lý được.

Lần này, Lâm Ngữ Lam giao chuyện này cho Trương Thác giải quyết, đã tới trong tay Trương Thác, bọn họ muốn nghĩ cách xử lý thì cũng muộn rồi.

Sinh giải quyết, đã tới trong tay Trương Thác, bọn họ muốn nghĩ cách xử lý thì cũng muộn rồi.

Sinh giải quyết, đã tới trong tay Trương Thác, bọn họ muốn nghĩ cách xử lý thì cũng muộn rồi.

Đám người tổng giám đốc Ngô vẫn đứng trước cửa tập đoàn Nhất Lâm để tìm cơ hội đi vào, không ngờ lại đứng chờ tận mấy tiếng đồng hồ.

“Ô, mấy vị vẫn chưa bị bắt đi sao?” Một giọng nói mang theo sự khó hiểu vang lên, Trương Thác bước tới một cách chậm rãi, anh nhìn đám người tổng giám đốc Ngô: “Khi tôi đi ra khỏi khách sạn đã thấy rất nhiều xe bên phía chính phủ tới rồi, tôi còn tưởng là tất cả các anh đã bắt rồi mang đi xử bắn”

Hai chữ “Xử bắn” thốt ra từ miệng Trương Thác khiến cho đám người tổng giám đốc Ngô sợ tới mức rùng mình.

“Anh Trương” Trên mặt tổng giám đốc Ngô hé ra một nụ cười: “Vừa rồi đã xúc phạm rồi, xin anh Trương đừng để ý”

“Tổng giám đốc Ngô nói chuyện nghiêm trọng quá rồi”

Trương Thác xua tay.

Tổng giám đốc Ngô ngượng ngùng, cười cười: “Tổng giám đốc Trương, anh xem, hiện tại chúng tôi đều đã chuẩn bị xong thủ tục, chỉ cần ngài hoặc tổng giám đốc Lâm ký tên, thủ tục sẽ lập tức hoàn thành.”

Trong lúc nói chuyện, tổng giám đốc Ngô đã vô ý chuyển xưng hô từ anh sang ngài.

Các ông chủ khác cũng mỉm cười liên tục với Trương Thác.

Trương Thác gãi đầu tỏ vẻ khó xử: “Tổng giám đốc Ngô, chuyện này có hơi khó khăn, vừa rồi tôi hỏi các vị, tôi thấy các anh không có ý định chuyển nhượng trong thời gian ngắn. Cho nên đã đầu tư hết số tiền ban đầu để mua đất rồi. Hay là tổng giám đốc Ngô và mọi người chờ một thời gian đi, lần này là lỗi của tập đoàn Nhất Lâm chúng tôi, tôi sẽ không yêu cầu các vị phải bồi thường vì trái với điều khoản đâu”

Khi đám người tổng giám đốc Ngô nghe thấy những lời này, vẻ mặt của bọn họ bỗng nhiên thay đổi, đợi một thời gian sao? Thời hạn mà người kia đưa ra chính là hôm nay!

Đám người tổng giám đốc Ngô không dám lấy mạng sống của mình để đánh cược xem đối phương sẽ làm gì mình.

“Ngài Trương, anh có thể điều chỉnh kinh phí một chút không, chúng ta xử lý chuyện này trước?” Tổng giám đốc Ngô xoa xoa tay, hỏi như lấy lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.