Con Rể Quyền Quý

Chương 1590:




Chương 1590:

“Hẹn trước gì chứ? Chúng ta đến đây là để thực hiện hợp đồng, còn hẹn trước làm gì?” Một ông chủ tỏ vẻ khó chịu, lập tức đi về phía cửa chính của tập đoàn Nhất Lâm.

“Thưa ngài, không có hẹn trước thì không thể đi vào”

Nhân viên bảo vệ đưa tay ra ngăn cản đối phương một cách thẳng thừng.

“Anh cút đi cho tôi” Ông chủ này vươn tay đẩy nhân viên bảo vệ chắn ở trước mặt ra, dưới lực đẩy của ông chủ này, nhân viên bảo vệ không những không nhúc nhích tí nào mà còn khiến cho ông chủ kia lùi về ra sau vài bước, suýt chút nữa thì không đứng vững.

Hiện tại hầu như đội bảo vệ của tập đoàn Nhất Lâm đều là những người chém giết đi ra từ địa ngục, đừng nói là người thường đến gây chuyện, ngay cả thế lực ngầm hạng nhất muốn xông vào tập đoàn Nhất Lâm cũng phải nói là chuyện viển vông!

Nhân viên bảo vệ đứng yên tại chỗ, vẫn nói câu nói kia: “Không có hẹn trước thì không thể đi vào”

“Anh!” Ông chủ vừa mới đẩy nhân viên bảo vệ đang định mắng.

“Được rồi!” Tổng giám đốc Ngô sốt ruột, quát lớn một tiếng, anh ta trừng mắt nhìn người kia: “Giờ nào rồi mà anh còn thể hiện phong thái của sếp lớn ở đây? Chuyện nào quan trọng hơn mà anh cũng không biết sao?”

Ông chủ kia mở miệng thở dốc, không nói gì.

Đúng lúc này, một số nhân viên của tập đoàn Nhất Lâm đang sải bước ra khỏi công ty.

Khi đám người tổng giám đốc Ngô nhìn thấy những nhân viên này, đôi mắt sáng ngời, những người này chính là những người đến công ty của bọn họ ngày hôm qua và bị bọn họ tránh mặt. Cuối cùng bọn họ còn để bảo vệ đuổi nhân viên của tập đoàn Nhất Lâm ra ngoài.

“Anh bạn trẻ, đợi đã” Tổng giám đốc Ngô gọi một nhân viên kinh doanh ở trong đó.

“Hả, tổng giám đốc Ngô?” Người nhân viên kia nhìn tổng giám đốc Ngô với vẻ mặt bất ngờ.

“Haha, anh bạn trẻ, hôm qua đã vất vả cho cậu rồi, hôm qua tôi bận quá, đến tối mới xong nên không tiếp mọi người được. Hôm nay xong việc rồi tôi đến đây ngay, bây giờ chúng †a đi hoàn thành thủ tục cho mảnh đất kia đi” Tổng giám đốc Ngô nói với nhân viên kinh doanh kia một cách chân thành.

Những ông chủ khác thấy tổng giám đốc Ngô đã tìm được người, bọn họ vây quanh lại.

“Anh bạn trẻ, chúng ta mau chóng làm việc đi”

“Đúng vậy, ngày hôm qua bận quá, mấy người bên tập đoàn Nhất Lâm đến rồi phải quay về, thật đúng là vất vả cho các cậu”

Mấy ông chủ này, mỗi người đều nói một câu, chỉ sợ nói ít một câu thì hoàn toàn khác với thái độ ngày hôm qua.

Nhân viên nghiệp vụ có vẻ ngạc nhiên: “Tổng giám đốc.

Ngô, các anh đúng là những ông chủ tốt, việc gì cũng tự mình làm”

“Này anh bạn trẻ, cậu nói vậy là đang vả vào mặt chúng tôi đấy” Nhìn thấy thái độ của cậu nhân viên này, cuối cùng thì trái tim đang căng chặt của tổng giám đốc Ngô cũng buông lỏng: “Đi thôi, chúng ta đi làm thủ tục”

Nhân viên kinh doanh nhìn những người khác, ngoại trừ tổng giám đốc Ngô: “Tất cả các vị đều đến đây để làm thủ tục sao?”

“Đúng, đúng, đúng.”

“Tôi đến đây để làm thủ tục”

“Mau làm cho tôi đi”

Một đám ông chủ đều tranh nhau nói.

“Không được” Nhân viên kinh doanh lộ ra vẻ khổ sở: “Hôm nay tổng giám đốc Lâm nói là cho chúng tôi nghỉ một ngày.

Chúng tôi không thể bất chấp tất cả mà chống lại mệnh lệnh của tổng giám đốc Lâm. Tổng giám đốc Ngô, hay là như thế này đi, ngày mai tôi sẽ đi gặp các anh nhé”

Sau khi nhân viên kinh doanh nói xong, anh ta cũng không cho đám người tổng giám đốc Ngô có cơ hội nói thêm nữa. Vì vậy anh ta lập tức quay người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.